Lúc Thẩm Trạm nhận được cuộc gọi của đồn cảnh sát, tiếp đó thấy Kiều Kiểu với khuôn mặt bẩn nhếch nhác giống một bé ăn mày, anh cứ tưởng cô đã chịu nhiều ấm ức lắm.
Đến tận khi cảnh sát dẫn anh qua gặp người báo án.
Thẩm Trạm ngẩng đầu nhìn sang, thấy một “Người bị hại” trong số đó, mặt gã đã sưng thành đầu heo, còn cả video từ một người khác bị gãy tay phải bó thạch cao đang nằm viện.
Nghe đâu hai tên đàn ông kia bị đánh tới nỗi vừa lăn vừa bò, bị đòn tấn công bạo lực của Vân Kiều dọa sợ đến mức tè ra quần, cuối cùng hai gã đành bất đắc dĩ báo cảnh sát cầu cứu tìm kiếm giúp đỡ.
Sau khi bị dẫn tới đồn cảnh sát, Vân Kiều bình tĩnh làm ghi chép, tỏ vẻ mình chỉ phòng vệ chính đáng thôi.
Khu vực bên kia nằm trong điểm mù của camera, tạm thời không cách nào lấy được chứng cứ. Một cô gái thoạt nhìn mềm yếu đánh hai người đàn ông khỏe mạnh ngã xuống đất, thậm chí khiến đối phương sợ tới mức phải báo cảnh sát bất chấp tất cả. Còn cô, khắp người từ trên xuống dưới gần như chỉ dính chút vết bẩn, không xuất hiện vết thương nào.
Phòng vệ chính đáng không sai, có điều bây giờ không lấy được bằng chứng, hai tên đàn ông lại bị đánh thành như vậy, cảnh sát không thể tự ý thả người.
Bọn họ bảo Vân Kiều liên hệ người nhà, Vân Kiều không chịu phối hợp, nói mình không có người nhà.
Tra ra thông tin thì cô không phải người Cảnh Thành, cảnh sát càng không dám để cô đi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vân Kiều hết nhíu mày rồi miết ngón tay, từng động tác nhỏ biểu lộ cô đang do dự. Cô ngồi tự hỏi suốt nửa giờ, cuối cùng mới miễn cưỡng báo thông tin liên hệ của Thẩm Trạm.
Ban đầu, họ thấy cô bé này rất dũng cảm, lá gan không nhỏ, đánh người xong ngồi ở đồn cảnh sát vẫn không hoang mang tí nào, cô phối hợp lấy bằng chứng đâu vào đấy, nom bình tĩnh vô cùng. Nhưng sau đó, họ thấy bộ dạng cực kỳ rối rắm của cô, thế nên rất hiển nhiên, cô không muốn để người nhà bạn bè biết tình cảnh của mình.
May sao đã thuận lợi liên hệ được với anh, đồng thời cũng điều tra ra danh tính hai gã đàn ông báo cảnh sát.
Hai người kia uống nhiều rượu, thường xuyên lui tới khu vực kia, nhân cách chẳng tốt gì. Chẳng qua do hai gã nhát gan, có ý đồ xấu mà không đủ khả năng, mượn men rượu đùa giỡn con gái, nào ngờ sẽ gặp trúng một người cứng cỏi, chúng hối hận đến mức xanh ruột.
Theo lý thuyết, đối phương là người khơi chuyện, nhưng sự thật thì Vân Kiều không hề mất cọng lông sợi tóc nào, còn đối phương lại thương vong thê thảm.
Nếu không muốn làm lớn chuyện, cách tốt nhất là hòa giải.
Một người bị gãy cánh tay nằm viện, một người ở đồn cảnh sát, Kiều Kiều gần như chỉ cần nhìn thoáng qua đã lập tức nhanh chân chạy tới sau lưng Thẩm Trạm. Hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Trạm, cô cúi thấp đầu không dám ngước nhìn: “Anh ơi, em sợ.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại còn kèm theo vẻ run rẩy của Vân Kiều, người đàn ông say rượu suýt hộc máu.
Cô sợ hãi?
Rốt cuộc chính ai đã đuổi theo đánh họ, tẩn anh ta và anh em của anh ta ra nông nỗi như vậy thế?
Nhưng gã cũng chỉ giận mà không dám hó hé gì, bây giờ xương cốt khắp người cứ như tan thành từng mảnh mới được ghép lại. Gã sợ mình trêu chọc tới nữ ma đầu kia nữa.
Giờ phút này, nữ ma đầu trong miệng bọn họ chỉ nhắm tịt mắt, sợ sệt đến mức gần như sắp khóc tới nơi, cô lẩm bẩm: “Mấy chú kỳ lạ ở đây đáng sợ thật á.”
Cảnh sát: “...”
Người đàn ông say khướt: “...”
Này cô, cô đang giả vờ yếu đuối đó hả?
Chuyện này vốn không gây tổn thương thực tế gì tới Vân Kiều, Thẩm Trạm cũng không muốn làm lớn chuyện, không tốt cho thanh danh của Vân Kiều. Nhưng anh cũng tuyệt đối không đồng ý chuyện đối phương dùng tiền bạc hòa giải.
“Cô bé nhà tôi bảo vệ bản thân thì có gì sai hả? Họ chủ động gây chuyện mà không cho người ta phòng vệ chính đáng à?”
“Uống rượu gây chuyện, nếu hôm nay gặp phải người khác, chắc họ đã thực hiện ý đồ thành công rồi ha?”
Từng câu chất vấn sắc bén ập xuống đầu người khác, anh không hề sợ hãi.
“Tôi với anh em tôi chỉ đi ngang qua thôi, chính cô gái kia mới đuổi theo đánh chúng tôi mà.” Người đàn ông uống say một mực khẳng định Vân Kiều gây chuyện, đổ hết mọi sai lầm lên đầu cô gái.
“Nếu các người không chịu thừa nhận, vậy chúng tôi sẽ điều tra từng việc một.” Anh cụp mắt, hoạt động khớp xương ngón tay, không thấy chút hoảng loạn nào. Thần thái anh bình tĩnh tự tin, gần như muốn nghiền nát đối phương, buộc họ phải tháo chạy từng bước từng bước: “Các người muốn làm gì thì cứ việc, tôi sẽ theo đến cùng.”
Cặn bã xã hội, gãy một cánh tay xem như nhẹ lắm rồi, còn muốn ở đây vơ vét tiền bạc à? Không có cửa đâu.
Không một ai có thể ăn hiếp cô bé nhà anh hết!
Làm chuyện xấu thì sẽ chột dạ, trước khí thế thẳng thắn mạnh mẽ của Thẩm Trạm, người đàn ông uống say hơi e ngại, chỉ sợ mình đụng trúng người có địa vị, gặp phải xui xẻo rồi.
Đợi đến khi Thẩm Trạm bước ra từ một căn phòng khác, Kiều Kiều đang dè dặt vội vàng chạy tới bên người Thẩm Trạm. Cô bất an đảo mắt khắp bốn phía, hết sức cẩn thận hỏi: “Anh ơi, có phải Kiều Kiều làm sai rồi không?”
“Không hề, Kiều Kiều biết cách bảo vệ chính mình, em làm tốt lắm.”
Loại chuyện phức tạp này không cần thiết để Kiều Kiều biết. Đối với ánh mắt khó hiểu của người khác, anh cũng không muốn giải thích tình trạng đặc biệt của Kiều Kiều cho họ.
Xử lý hết mọi thủ tục, rốt cuộc Thẩm Trạm cũng có thể bảo lãnh Vân Kiều về.
Bây giờ Kiều Kiều đang sáu tuổi, khi ở bên ngoài Thẩm Trạm sẽ vô thức cầm tay cô dắt đi. Kiều Kiều đứng yên không nhúc nhích: “Anh ơi, đàn guitar của em.”
Thẩm Trạm nhướn mày, nhớ tới lúc tiến vào, anh nhìn thấy Kiều Kiều đang ôm một cây đàn guitar màu vàng kim trong tay. Bề ngoài cây đàn thực sự khá đẹp mắt, anh nhìn thoáng qua đã ấn tượng ngay.
Anh tò mò: “Đàn guitar ở đâu ra vậy?”
“Cho anh trai đó.”
“Cho anh? Em mua?”
“Là...” Kiều Kiều không trả lời được, khó xử nhíu mày, làm sao cũng không nghĩ ra đáp án.
Thẩm Trạm hơi kinh ngạc, nhanh trí suy đoán về một khả năng khác: “Lúc em tỉnh lại, đàn guitar đã ở kế em, em biết đây là thứ em muốn tặng anh, đúng không?”
“Vâng! Tặng anh trai!” Cô hùng hồn trả lời.
Giọng nói dứt khoát, kiên định không nặng không nhẹ của cô đánh sâu vào lòng Thẩm Trạm. Đồng tử đen nhánh của anh ánh lên một vầng sáng hàm súc mà sâu xa, tựa như thứ gì đó ở phần mềm mại nhất dưới tận đáy lòng anh đang sụp đổ từng chút một.
Từng thay đổi chầm chậm nhẹ nhàng này, chính anh cũng không nhận ra.
Cuối cùng anh tìm thấy biên lai để trong túi Vân Kiều, cửa hàng sưu tầm kia nằm trong khu vực này, chẳng trách Vân Kiều sẽ chạy tới nơi xa như vậy.
Đây chắc hẳn do Vân Kiều sắm, cô còn chưa kịp xử lý, bởi vì một loạt nguyên nhân mà đã biến thành Kiều Kiều. Có lẽ cô tặng cho anh thật, hoặc có lẽ vì Kiều Kiều quá mức ỷ lại vào anh nên đã hiểu lầm ý của bản thân.
Thẩm Trạm không vạch trần, dẫn cả cô bé nhếch nhác lẫn món quà quý báu mà cô cẩn thận bảo vệ về nhà.
-
Nước trong bồn rửa tay ào ạt chảy ra. Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Thẩm Trạm làm là dẫn đầu kéo Kiều Kiều vào phòng tắm, để cô soi gương nhìn rõ mặt mèo của mình: “Em biết bây giờ mình giống gì không?”
“Bẩn rồi.” Kiều Kiều mơ màng sờ sờ mặt mình, bàn tay khô ráo lau không sạch.
Thẩm Trạm trêu chọc nhéo mặt cô: “Giống cô bé ăn mày nhếch nhác.”
Không biết từ ngữ miêu tả này đã chạm vào dây thần kinh nào của Kiều Kiều, khiến cô bật cười khúc khích.
“Em còn cười nữa? Sao trở nên ngây ngô như vậy rồi?”
Thẩm Trạm cầm lấy khăn lông ướt lau mặt cô, để lộ ra dung mạo hồng hào, làn da mịn màng sáng bóng. Lúc lau mặt cho cô, anh sơ ý chạm ngón tay vào mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, mang tới cảm giác trơn láng.
Tim bỗng nhiên đập nhanh, Thẩm Trạm bị cảm giác kỳ lạ ấy ảnh hưởng, anh lập tức rút tay về, như thể mới bị điện giật.
Dạo trước, Vân Kiều sẽ luôn tự gội đầu, Kiều Kiều sáu tuổi không cần lo lắng vấn đề này. Nhưng bây giờ anh nhìn bộ dạng lôi thôi của cô, xem ra tóc cũng chẳng sạch sẽ gì.
Lúc nào cô bé cũng yêu cái đẹp, cực kỳ để ý đến kiểu tóc của mình. Thẩm Trạm chỉ vào dầu gội đầu đặt trên kệ: “Biết gội đầu không?”
Kiều Kiều lắc đầu.
Thẩm Trạm thở dài một hơi, dường như đã sớm đoán được. Anh bèn đẩy cô đến cạnh bồn tắm, chấp nhận số phận hầu hạ bà cô nhỏ này.
Mái tóc dài thấm ướt hoàn toàn, Thẩm Trạm nắm tay cô duỗi đến chỗ nắp ấn của dầu gội, nặn ra một ít dầu gội màu trắng sữa: “Em xoa đều hai tay rồi thoa lên tóc.”
“Ồ.” Kiều Kiều làm theo.
Cô tưởng mình sẽ không hiểu, nhưng tiềm thức và thói quen vẫn in sâu vào tâm trí. Đối với Kiều Kiều, việc gội đầu cũng không khó khăn gì, thậm chí cô còn nhớ rõ cách dùng dầu xả, cô chỉ không có nhận thức rõ ràng như Vân Kiều lúc bình thường thôi.
“Anh ơi, em gội xong rồi.” Kiều Kiều rửa sạch sẽ bọt xà phòng trên tóc, để quả đầu với mái tóc dài ướt đẫm chờ mệnh lệnh tiếp theo của Thẩm Trạm.
Nước trên đầu chảy dọc theo sợi tóc, giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống, một vài giọt nước thấm lên quần áo.
Không biết từ đâu Thẩm Trạm lấy ra một chiếc khăn lông khô, anh bọc suối tóc dài đen nhánh kia lại. Anh quấn khăn quanh đầu cô một lát, rồi lau hết những giọt nước còn đọng trên tóc.
Sau khi cởi khăn lông hút nước ra, Kiều Kiều nghịch ngợm lắc đầu, tóc dài đung đưa lắc lư theo đó. Giọt nước bắn lên cánh tay trần trụi của người bên cạnh, Thẩm Trạm trở tay đè cô lại: “Vân Kiều Kiều đừng quậy nữa!”
Vừa rồi gội đầu nên mặt cô dính nước tiếp, Thẩm Trạm bèn lấy khăn mặt ra, tỉ mỉ lau mặt cô thêm lần nữa.
Gương mặt cô được ủ trong hơi nóng, sau khi cọ xát thì hơi ửng hồng. Đây là một dung mạo không cần son phấn cũng vô cùng tinh xảo, đường nét của cô gái không bắt bẻ được điểm nào. Tuổi mười chín quả thực là độ tuổi tràn đầy sức sống, cô tựa như đóa hoa mới nở, dần dà tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khiến người khác không tài nào kháng cự nổi.
Trong mắt thoáng qua biến hóa rất nhỏ, Thẩm Trạm hoảng hốt trong chốc lát, anh mất tự nhiên dời mắt: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau lấy máy sấy qua đây.”
Kiều Kiều không hề phát hiện phản ứng khác thường của anh, chỉ thuận theo câu anh nói, hỏi: “Máy sấy để đâu ạ?”
Trong lòng Thẩm Trạm lặp đi lặp lại vô số lần mình phải “nhẫn nại”, anh xách người ra ngoài, kéo ngăn tủ ra ngay trước mặt cô, anh chỉ vào bên trong: “Nhớ kỹ, máy sấy để ở chỗ này.”
“Ồ.” Kiều Kiều gật đầu theo.
Nhớ kỹ rồi, sau đó thì sao?
Thẩm Trạm không trông mong gì vào cô nữa, chỉ đành cầm máy sấy đi cắm điện: “Em qua đây.”
Nguồn điện vừa bật, máy sấy phát ra tiếng vù vù. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Thẩm Trạm làm việc này, anh không thành thạo, bèn dặn cô trước: “Đau thì nói anh biết.”
Kiều Kiều ngoan ngoãn đứng trước người anh, mặc kệ anh sấy thế nào cũng không lên tiếng.
Tuy đôi khi anh trai giật phải tóc cô, nhưng cơn đau biến mất nhanh lắm, độ ấm thỉnh thoảng cũng sẽ thay đổi. Anh trai đã cố gắng hết sức chăm sóc cô, cô cảm nhận được điều đó.
“Xong rồi, tắm rửa thôi.”
Kiều Kiều về phòng lấy áo ngủ, kinh ngạc phát hiện trên tủ đầu giường đang đặt hai túi kẹo. Cô vội vã cầm lên rồi chạy sang phòng cách vách: “Anh ơi anh xem nè, có nhiều kẹo như vậy.”
Tầm mắt rơi trên túi kẹo, sắc mặt Thẩm Trạm bỗng trầm xuống.
Vốn dĩ anh đang nhắc nhở bản thân không được xả lửa giận lên người Kiều Kiều, nào ngờ cô lại tự đâm đầu vào họng súng.
Kiều Kiều ngây thơ không hề biết biến hóa trong lòng Thẩm Trạm, đôi mắt cong cong ánh lên niềm vui, như thể cô đang dâng hiến vật quý cho anh xem. Cô còn hào phóng lấy một túi trong đó ra đưa tới: “Em chia cho anh một nửa.”
Trước nụ cười bừng sáng tràn đầy sức sống của cô, Thẩm Trạm vô thức bị lây sang. Anh cụp mắt, giấu kín hết mọi cảm xúc không vui.
Hành động hào phóng của cô bé thực sự rất buồn cười, anh khẽ “Hừ” một tiếng, cố ý hỏi: “Em biết ai mua kẹo không mà chia cho anh một nửa vậy?”
“Á!” Kiều Kiều ngẩn người hai giây.
Chỉ lo vui vẻ, cô quên tự hỏi thứ này từ đâu ra.
Nếu không phải cô mua, còn để trong phòng, vậy chắc chắn Thẩm Trạm tặng cô rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Là anh trai mua đúng không ạ?” Kiều Kiều chăm chú nhìn anh, chờ mong đáp án.
“Ừ.” Người đàn ông kiêu ngạo đáp. Anh dùng tay nâng hai má cô lên, để cô nhìn kỹ anh: “Vân Kiều Kiều, nhìn rõ cho anh, người đối xử tốt với em là ai?”
“Anh trai.” Cô buột miệng thốt ra xưng hô thân mật nhất.
“Anh trai Thẩm Trạm ạ.” Kiều Kiều tưởng anh đang kiểm tra cô, bèn thốt lên tiếng đáp giòn vang. Cô cong mắt cười nhào vào lòng anh, cọ cọ đầu: “Cảm ơn anh trai nhiều.”
Cô đang cảm ơn kẹo sữa Thẩm Trạm tặng.
Bỗng nhiên lồng ngực bị một thân thể mềm mại chui vào, Thẩm Trạm vô thức thực hiện động tác duỗi tay ra để bảo vệ cô.
Đây không phải lần đầu tiên Kiều Kiều chui vào lòng anh, cô bé thích gần gũi với người khác. Anh cũng từ từ quen với cách thể hiện tình cảm này của Kiều Kiều, nét cười thoáng qua giữa hai hàng lông mày: “Về sau không được kêu người khác là anh trai nữa, em nghe thấy không?”
“Tại sao ạ?” Với người lớn tuổi hơn, chẳng phải cô nên gọi anh trai chị gái sao? Hoặc gọi cô chú à?
“Làm gì có nhiều tại sao như thế, lời anh nói em có nghe không?”
“Kiều Kiều nghe lời mà.” Kiều Kiều ôm kẹo nghiêm túc gật đầu, đầu nhỏ đụng vào ngực anh.
Người đàn ông vừa lòng nhếch khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mái tóc mềm mại vừa mới sấy khô xong của cô: “Ừ, nghe lời là được, không nghe lời anh sẽ mặc kệ em đó, biết chưa hả?”
“Anh trai sẽ không mặc kệ Kiều Kiều.”
“Em tự tin phết ha.”
Kiều Kiều không sợ tí nào đâu, cô thông minh lắm đấy, biết câu nào thật, câu nào giả đó.
*
Sáng sớm, giữa rèm cửa bằng lụa lấp ló vài tia ánh dương sắc vàng. Chúng không nóng rực như mặt trời mùa hạ, mà tựa như hơi ấm từ bầu trời rọi xuống, chiếu lên mặt mọi người.
“Bốp bốp bốp.”
Vân Kiều để hai tay lên mặt nhẹ nhàng vỗ vỗ, từ lúc thức dậy, cô đã đứng yên tại chỗ tầm nửa giờ đồng hồ. Cô hoàn toàn không muốn xuống lầu, càng không muốn đối mặt với Thẩm Trạm.
Mất mặt, thật sự quá mất mặt rồi!
Sao cô lại có thể đánh người ta tới mức như vậy, còn khiến Thẩm Trạm phải chạy đến đồn cảnh sát đón người?
Ban đầu cô vẫn bình tĩnh phối hợp điều tra, nhưng khi cảnh sát bảo cô hãy thông báo cho người nhà, cô chỉ cứng đờ người ngồi ở chỗ kia.
Trải qua hơn nửa giờ đấu tranh tư tưởng, cô mới miễn cưỡng khai tên Thẩm Trạm ra.
Về chuyện xảy ra sau đó, cô hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Giờ cô không nhớ nổi tối qua mình đã về nhà với Thẩm Trạm bằng cách nào, nhưng chắc chắn mất mặt lắm. Dù nhìn thấy cây đàn guitar mình tỉ mỉ lựa chọn vẫn còn nguyên vẹn ở trong phòng, cô cũng không thể thuyết phục bản thân xem món này như quà cảm ơn để tặng cho Thẩm Trạm được.
Bao gồm cả lời xin lỗi vì hôm qua cô lỡ lời nói sai.
Đang lúc Vân Kiều chìm trong rối rắm, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, người nọ gõ hai ba lần không ngừng. Vân Kiều hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng, xém đã đụng trúng anh.
“Có, có việc gì sao?” Sợ điều gì thì điều đó đến, Thẩm Trạm đột nhiên tìm cô làm gì, đừng bảo anh muốn tính sổ nha?
“Hơn chín giờ rồi, đã thức dậy mà còn không xuống ăn sáng?”
“Ồ, em không đói lắm.” Cô không muốn tỏ ra xấu hổ ngay trước mặt Thẩm Trạm, ngược lại càng thêm vẻ thiếu tự nhiên.
Thẩm Trạm lặng lẽ quan sát phản ứng của cô, thăm dò hỏi: “Vân Tiểu Kiều, đêm qua em...”
“Em xin lỗi!” Vân Kiều lùi vào phòng theo phản xạ, căng thẳng giơ hai tay che hết mặt: “Không phải em cố ý gây chuyện đâu, do bọn họ...”
“Anh biết, anh không trách em.”
“Thật ư?” Vân Kiều khó tin mở to mắt, rõ ràng hôm qua anh đã tức giận đến mức không thèm ăn cơm, hai chuyện bù qua đắp lại nên hòa nhau rồi?
“Dĩ nhiên.” Thẩm Trạm nhanh chân rảo bước tiến lên, mở lời cổ vũ: “Em dũng cảm lắm, cô gái dũng cảm hẳn nên được khen ngợi chứ.”
Chắc do gần đây anh tiếp xúc với Kiều Kiều sáu tuổi quá lâu, nên khi đối mặt với Vân Kiều, anh đã vô thức dùng giọng điệu này để dỗ dành cô.
Vân Kiều ngơ ngác nhìn anh chăm chú.
Lời đã nói ra không thể rút về, Thẩm Trạm ho nhẹ, dời ánh mắt đi: “Còn nhớ rõ tối qua mình trở về thế nào không?”
“Không phải anh dẫn em về sao?” Vân Kiều hỏi ngược lại anh.
Thẩm Trạm hơi bất ngờ, anh chần chờ một lát rồi cụp mắt, phụ họa theo nhận thức của cô: “Đúng vậy, anh dẫn em về.”
Vân Kiều do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Thẩm Trạm, em muốn tặng anh một món quà.”
“Ừ hả?”
Cô chạy vào phòng xách túi đàn guitar lên: “Dạo trước em thấy trong phòng anh hình như để một cây guitar. Dì Triệu cũng nói anh từng học đàn, vậy nên em... Ừ, dù sao hy vọng anh sẽ thích.”
Sau hàng loạt chuyện liên tiếp xảy ra gần đây, những lời cảm ơn cô vốn chuẩn bị sẵn đã được tự động lược bỏ. Lúc tặng quà, cô có phần căng thẳng, từng câu cô cũng nói không rõ.
“Vân Tiểu Kiều hào phóng quá! Đây là món quà đắt nhất em tặng anh đó, anh sẽ bảo quản thật kỹ.” Anh nhẹ nhàng xách túi guitar, cười rộ nhằm phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Nghe anh nói thế, Vân Kiều tò mò: “Trước đây em từng tặng anh thứ gì vậy?”
“Quên rồi.” Thẩm Trạm mím môi, chuyển chủ đề thúc giục: “Mau xuống ăn sáng đi.”
“Được rồi.”
Tranh thủ Vân Kiều đang dùng bữa sáng, Thẩm Trạm nhốt mình trong phòng gọi cho bác sĩ Phí, dứt khoát thuật lại hết mọi chuyện: “Không phải nói Kiều Kiều khát vọng vui vẻ không lo lắng nên mới tự dối lòng mình à? Sao Vân Tiểu Kiều cũng giống vậy rồi?”
Lúc trước Vân Kiều cho rằng mình đã ngủ, nhưng theo biểu hiện từ hai lần ra ngoài của cô, thì vào ngày kế tiếp sau khi tỉnh dậy, cô sẽ tự động bổ sung một ít chi tiết, rồi chắp vá phần trí nhớ không hoàn chỉnh kia lại. Những ký ức đó cũng không phải giả, mà cô đang tránh nặng tìm nhẹ làm nó nhạt nhòa đi, chính Vân Kiều cũng không hề nghi ngờ có điểm gì không đúng.
“Anh đã quên mất điều quan trọng nhất, Vân Kiều ban ngày và Kiều Kiều ban đêm là cùng một người, ý thức của cả hai tồn tại một mối quan hệ mật thiết không thể nào tách rời.” Hàm ý rằng, Vân Kiều và Kiều Kiều là cùng một người, có điều trong khoảng thời gian đặc biệt nên sinh ra tư duy khác nhau thôi.
“Sở dĩ Kiều Kiều xuất hiện, vì đây là khát vọng của Vân Kiều, chứ không phải khát vọng của Kiều Kiều.” Bởi lẽ cô đã chịu áp lực trong khoảng thời gian dài, không tìm được cách giải tỏa chính xác, nên nhân cơ hội mất trí nhớ để trở thành Kiều Kiều.
“Tất cả những điều Kiều Kiều làm, thực chất là những điều bản thân Vân Kiều muốn làm, vậy nên cô ấy sẽ không phá hỏng nó, mà sẽ theo tiềm thức bảo vệ sự tồn tại của Kiều Kiều.” Bác sĩ Phí kết luận.
“Nếu tiếp tục như vậy thì có ảnh hưởng gì đến sức khỏe em ấy không?” Thẩm Trạm chỉ muốn biết điều này.
“Tôi đang định nói đây, anh tranh thủ đưa cô ấy tới bệnh viện làm kiểm tra nhé.”
“Ừ.”
Đưa Vân Kiều đến bệnh viện không khó, Thẩm Trạm lấy lý do kiểm tra lại di chứng tai nạn xe cộ lần trước rồi đưa thẳng người qua đó. Vân Kiều rất phối hợp thực hiện hết mọi kiểm tra, dù sao cô cũng hy vọng mình khỏe mạnh.
Đồng thời, Vân Kiều cũng nhận được thông báo huấn luyện quân sự từ Đại học Cảnh Thành: “Bên trường thông báo chúng em phải tới trường sớm để tham gia huấn luyện quân sự.”
“Chậc, sắp khai giảng rồi à…?”
Chắc hẳn người đàn ông kia đang gấp gáp muốn tìm được cô lắm nhỉ.
Bọn họ cố tình giấu một phần sự thật, nhưng không hề định thay đổi quỹ đạo cuộc sống mà Vân Kiều đã lựa chọn. Họ biết Văn Cảnh Tu đang tìm người, chỉ cần Vân Kiều sống ở nơi này, rồi cũng sẽ có ngày bị phát hiện.
Tần Ngọc Sương lấy tư cách mẹ ruột đón con gái đi, sau đó tạm thời gửi Vân Kiều cho anh chăm sóc. Đã làm “anh trai” rồi, thì anh phải trông nom cô cho tốt chứ, đúng không?
Thẩm Trạm mau chóng thực hiện kế hoạch, đưa người anh em cũng học Đại học Cảnh Thành tới trước mặt Vân Kiều: “Dẫn em đi gặp một người.”
“Cậu ấy tên Cảnh Hành, hiện đang là đàn anh năm ba của trường các em. Nếu ở trường em gặp phải chuyện gì gấp mà không tìm thấy anh, hoặc anh không đến kịp, thì em có thể nhờ cậu ấy hỗ trợ.” Chàng trai Cảnh Hành sở hữu vóc dáng cao gầy, để đầu đinh, thoạt nhìn rất hoạt bát.
“Em ấy tên Vân Kiều, em gái tôi, về sau ở trường học nhớ chăm sóc em ấy nhiều một chút.”
Thẩm Trạm lần lượt giới thiệu hai người. Cảnh Hành cười thân thiện với cô, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Em gái Kiều.”
“Bốp!”
Cậu vừa dứt lời, Thẩm Trạm đã đánh một cú vào lưng cậu, anh hỏi: “Ai là em gái cậu?”
“Này, không phải em gái anh cũng là em gái của em sao?”
“Chậc, nghĩ cũng hay quá ha.”
Trò khôi hài chỉ là khúc đệm nhỏ, Vân Kiều và Cảnh Hành trao đổi thông tin liên hệ, xem như đã làm quen.
Nhận được thông báo huấn luyện quân sự, Vân Kiều lần lượt mua thêm đồ dùng cần thiết ở trường học. Cô mở vali ngồi xổm ở đó, khi ngẩng đầu đã thấy Thẩm Trạm đang dựa vào cạnh cửa.
Thẩm Trạm gõ nhẹ cửa phòng: “Hay chúng ta đặt ra luật lệ trong nhà đi.”
“Gì cơ?” Cái quỷ gì? Luật lệ trong nhà?
“Sau này mỗi ngày phải về nhà trước tám giờ rưỡi, em làm được không?”
“Thẩm Trạm, anh quên rồi à? Em ở ký túc xá đại học mà.” Sinh viên đại học sẽ được phân ký túc xá. Trong nhóm tân sinh viên bọn họ, ai nấy đều đã nhận được bảng phân chia từ lâu, trên đó ghi lại số phòng ngủ phân chia ngẫu nhiên của sinh viên trong lớp.
“Thật ra còn một chuyện anh đã do dự rất lâu, vốn dĩ không định nói cho em biết. Nhưng em sắp nhập học, anh không thể không nói.” Anh thở dài: “Đã có kết quả kiểm tra lần trước...”
Thấy Thẩm Trạm đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, Vân Kiều cũng hồi hộp theo: “Anh, có ý gì?”
“Cơ thể em không đáng ngại gì, tuy nhiên, em bị mộng du.” Anh thở dài: “Chắc bản thân em không nhớ rõ đâu, nhưng có mấy lần buổi tối sau khi ngủ, em bỗng dưng tỉnh dậy, rồi làm một số hành động kỳ quái. Anh gọi em, em cũng không phản ứng, chính vì vậy mà bọn anh mới nhận ra em bị mộng du.”
Vân Kiều đã mất trí nhớ, cô cũng không xác định được, liệu trước đây bản thân có chứng mộng du không, chỉ đành để mặc Thẩm Trạm bịa đặt. Hơn nữa, Thẩm Trạm cũng không “bịa đặt lung tung”, anh còn bật hai video HD lên.
Trong video, cô mặc áo ngủ, dùng cột tóc màu hồng nhạt buộc tóc đuôi ngựa, cô ngồi trên ghế eSport của Thẩm Trạm, ung dung ăn kẹo.
Nhìn mình phá vỡ thói quen thường ngày trong video, Vân Kiều như bị sét đánh.
Cô cô cô...
Sao cô có thể dùng dây buộc tóc màu hồng phấn cột hai chùm đuôi ngựa, rồi giở thói ngang ngược ngồi trên ghế eSport của Thẩm Trạm chứ!
Dù bình thường tâm trạng có bình tĩnh hơn nữa, cô cũng không thể lập tức tiêu hóa được bản thân “thất thường” thế kia: “Em còn cứu được không? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Bác sĩ bảo, thi thoảng chứng mộng du sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt ban ngày của em. Vậy nên ấy, em cứ nghe theo lời anh dặn, mỗi tối về nhà đúng giờ, bên phía ký túc xá trường anh cũng sẽ giúp em xử lý tốt, OK?”
“Vâng vâng vâng! Em sẽ mà, em nhất định sẽ về nhà đúng giờ.” Đột nhiên biết được việc sau khi ngủ mình gây ra hành vi thất thường như vậy, Vân Kiều hết sức luống cuống. Nhưng cô không hề nghĩ tới chứng mộng du là chuyện sau khi ngủ, có liên quan gì đến thời gian về nhà đâu?
Tất nhiên, sau khi cô khôi phục lý trí đã thắc mắc hỏi anh, Thẩm Trạm cũng từ tốn nói lý lẽ: “Người nhà chúng ta phải ngủ sớm. Nếu không quy định thời gian, lỡ đâu em mộng du sẽ ảnh hưởng đến mọi người thì sao?”
Logic này là lạ sao sao ấy...
Nhưng có vẻ hiện tại, ngoài việc về nhà sớm, cô cũng không còn lựa chọn nào an toàn hơn.
Cô đã tra Baidu, mức nguy hiểm của chứng mộng du có thể lớn có thể nhỏ. Mặc kệ lý do này có logic gì, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn hết.
Dụ Vân Kiều nghe theo thời gian về nhà xong, Thẩm Trạm bắt đầu sắp xếp chuyện ở trường của cô. Sau khi cung cấp giấy chứng nhận của bác sĩ Phí cho nhà trường, anh thuận lợi thương lượng thành công, Vân Kiều không cần ở lại trường tự học buổi tối.
*
Mùa hè nóng bức, những sinh viên nhận được thông báo tham gia huấn luyện quân sự trước đều oán hờn khắp nơi. Nhưng tới ngày huấn luyện quân sự, bọn họ lại bất ngờ được ông trời thương xót, mặt trời nóng hừng hực bị che mất, từng đám mây dày lần lượt rải xuống những bóng râm mát mẻ cho bọn họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhà trường đã thống nhất quy định, từ đầu đến chân phải mặc trang phục huấn luyện quân sự, đồ trang sức trên người sẽ bị thầy giáo quân sự nghiêm khắc bắt buộc tháo ra.
Nhiều người không thích vận động, thế nên đối với họ, lượng hoạt động bất thình lình này quả thực quá tải. Bên quân sự vẫn cân nhắc đến an toàn của sinh viên, mức độ huấn luyện vào ngày đầu tiên cũng vừa đủ.
Trong mắt Vân Kiều, những bài tập này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, cô cũng không nằm tê liệt trên mặt đất như các bạn cùng lớp khác.
Có điều...
Vân Kiều khom lưng sờ sờ mắt cá chân, cảm giác giày cọ vào chân khiến cô hơi khó chịu.
Tất cả mọi người đều được phát quần áo giày dép giống nhau, ngoại trừ kích cỡ ra thì không ai dị nghị gì. Có lẽ do chân mình quá mức yếu ớt, buổi tối về nhà cô ngâm nước ấm một lát sẽ ổn thôi.
Cô ngồi dưới bóng cây, không chú ý có người đang giơ máy ảnh lên, lén chụp góc nghiêng của cô.
Gần đây, ở phía Ninh Thành xa xôi cứ mưa mãi, mưa dầm liên miên hết một tuần.
Di động vang lên tiếng thông báo, Văn Cảnh Tu nhận được mấy tấm ảnh được người ta gửi tới.
[Tổng giám đốc Văn, tìm được cô Vân Kiều rồi.]
Có lẽ người chụp sợ bị phát hiện, ba tấm ảnh liên tục đều chụp một bên mặt cô gái, nhưng Văn Cảnh Tu vừa liếc thoáng qua đã nhận ra ngay, đó là cô gái mà anh ta ngày nhớ đêm mong.
Văn Cảnh Tu nhận được tin tức về cô, cuối cùng con thuyền lênh đênh trong lòng cũng bình an cập bến. Anh ta gần như tham lam kề sát môi vào màn hình, nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, chờ anh.”
Chẳng mấy chốc nữa, họ sẽ gặp lại nhau.
*
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự kết thúc, Vân Kiều về nhà sớm, cô vào phòng tắm xối hết một lượt từ đầu xuống chân. Khi tập luyện quân sự, cô đổ mồ hôi ướt cả lưng, dù bây giờ khô rồi cô cũng không thoải mái.
Cô cúi đầu nhìn mu bàn chân trắng nõn của mình, hai chân trước sau đều có thể cảm nhận được nỗi khó chịu.
Gót sau hồng hồng, ngón chân cũng bị cọ xát tới mức xuất hiện rộp nước nhỏ. Vân Kiều nhíu mày thầm nghĩ, ắt hẳn mình nên đổi đôi giày khác, bằng không sớm muộn gì hai chân cũng bị tàn phế mất.
Loại chuyện nhỏ không thấy máu này cô cũng không muốn kể khổ với người khác. Dì Triệu quan tâm hỏi cô huấn luyện quân sự có mệt không, cô cười lắc đầu: “Cháu không thấy mệt mỏi thật mà.”
Thẩm Trạm kể trước kia cô từng học Taekwondo, cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, chắc cũng vì nguyên nhân này.
“Chân sao thế?”
“Không sao.”
Khi bị Thẩm Trạm phát hiện trên chân cô nổi mấy vết hồng hồng, ngoài mặt cô vẫn giữ bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vì những quan tâm kia.
Thẩm Trạm nhìn thấu nhưng không vạch trần, nhoẻn miệng cười trêu chọc: “Không sao đúng không? Đến lúc đó đừng kiếm anh khóc nha.”
Vân Kiều: “...”
Tí ti cảm động dâng lên trong lòng bỗng nhiên bị lời nói đùa của Thẩm Trạm ép xuống, thậm chí cô còn muốn trợn mắt với anh. Cô bao lớn rồi, làm sao có thể vì giày cọ vào chân mà tìm anh khóc lóc chứ?
Thẩm Trạm cười cười không nói, anh sải bước chân dài trở về phòng, miễn cưỡng dựa vào ghế lật sách. Và rồi, chín giờ đã điểm.
Chốc lát sau, cửa phòng anh đột nhiên bị đẩy ra, anh thấy cô gái đang xõa tóc mang dép lê chạy về phía mình. Cô bĩu môi, gương mặt nhỏ nhắn đầy uất ức muốn được an ủi: “Anh ơi, chân em đau.”
Tất cả phản ứng đều nằm trong dự đoán của Thẩm Trạm, nhớ tới vẻ bình thản của Vân Kiều hồi chạng vạng, anh thấy hơi buồn cười.
“Đau chỗ nào?”
“Ở đây, còn ở đây nữa.” Kiều Kiều chỉ chỉ ngón chân bị phồng rộp, rồi trỏ vào gót chân bị cọ đến mức đỏ lên: “Đau quá đau quá.”
Bao ấm ức và sợ hãi trong lòng sẽ tăng thêm cảm giác đau đớn của cô, cô cho rằng mình đau, vậy sẽ cảm nhận được cơn đau thật.
Vân Kiều mới mang giày một ngày, trước mắt cũng không nghiêm trọng lắm, chạm vào sẽ vỡ dễ bị nhiễm trùng, tốt nhất đành chờ nó lành lại. Đáng tiếc thay, Kiều Kiều không biết chịu đựng, cô thấy chỗ nào không thoải mái thì phải chỉ ra hết, chờ người nọ dỗ dành mình.
Thẩm Trạm lấy một chậu nước ấm ra: “Em ngâm chân một chút nhé.”
Lòng bàn chân vừa chạm tới mặt nước, cô lập tức rụt về theo phản xạ. Thẩm Trạm đưa tay thử nhiệt độ nước, có lẽ mức cảm nhận nhiệt độ của mỗi người mỗi khác.
“Anh ơi, chân em có bị phế luôn không?” Từ trước đến nay, lúc nào chân cô cũng trắng mịn nõn nà lộ ra màu da hồng hào khỏe mạnh, giờ bỗng nổi rộp nước, trông xấu quá đi.
“Không đâu, vấn đề nhỏ thôi.”
“Nhưng....”
Thấy vẻ mặt lo lắng đề phòng của cô, Thẩm Trạm bèn ngồi xổm xuống như nhận lệnh. Bàn tay anh nâng lòng bàn chân cô lên, anh dùng lực vừa phải xoa xoa bóp bóp: “Hai ngày nữa sẽ khỏi, đừng sợ.”
Xoa bóp lòng bàn chân có thể giảm bớt mệt mỏi, thúc đẩy tuần hoàn máu, hy vọng đêm nay cô ngủ ngon.
Kiều Kiều tin tưởng anh. Dù nhìn rộp nước trên chân cô rất lo lắng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lời, cũng không lẩm bẩm hỏi chân mình có bị phế không nữa.
-
Vì phải tham gia huấn luyện quân sự, nên Vân Kiều thức dậy rất sớm chạy tới trường. Buổi sáng huấn luyện được một nửa, cô vẫn không nhịn được mà bóp chân.
Cô đã lên kế hoạch nghỉ trưa mình sẽ ra ngoài thay giày, không ngờ giữa chừng lại nhận được điện thoại của Thẩm Trạm.
Lúc huấn luyện không cho phép mang điện thoại, Thẩm Trạm thông qua thầy giáo quân sự liên lạc với cô, thầy cho phép cô tạm thời rời khỏi.
Trên đường đi, cô luôn tự hỏi không biết Thẩm Trạm đột nhiên tìm cô có việc gấp gì. Không ngờ lúc hai người gặp nhau, anh đã đưa thẳng cho cô một hộp giày: “Giày mới, kích cỡ em có thể mang.”
Vân Kiều kinh ngạc, nhớ tới câu ân cần thăm hỏi tối qua, trong lòng cô hiểu rõ.
“Thẩm Trạm, cảm ơn anh nhiều.” Cô gái mỉm cười, trông hết sức xinh đẹp ngọt ngào.
Vân Kiều nhìn bốn phía, quan sát xung quanh.
Bây giờ trường học còn chưa khai giảng, trên sân thể dục chỉ thấy sinh viên tham gia huấn luyện quân sự, đình nghỉ mát gần đó không một bóng người, rất yên tĩnh, cũng không ai sẽ chú ý tới bên này. Vì thế cô thoải mái ngồi xuống, cởi đôi giày giày vò người ta trên chân ra.
Hai chân được giải phóng, rộp nước trên chân hình như lại nổi thêm hai cái, Vân Kiều nhíu mày.
Thấy cô mím môi, Thẩm Trạm buột miệng thốt ra: “Nếu em thấy không ổn, anh có thể xin nghỉ giúp em.”
Anh chỉ cần liên lạc với bác sĩ Phí một chút, xin nghỉ cũng không khó.
“Không sao, em có thể chịu nổi.” Cô là một cô gái yếu ớt, cũng là một cô gái vô cùng kiên trì độc lập.
Lời này khiến Thẩm Trạm không khỏi nhớ về mấy năm trước, khi Vân Kiều vừa mới bắt đầu học Taekwondo, cô cũng nếm trải không ít cực khổ. Nhiều đứa con trai đều không chịu được, còn cô chỉ nhẫn nại không rên lấy một tiếng.
Anh lấy đôi giày mới ra, quỳ một bên gối xuống, cầm cổ chân Vân Kiều xỏ vào.
Mãi đến khi trên đỉnh đầu truyền tới tiếng nói lắp bắp run rẩy của cô gái: “Thẩm, Thẩm Trạm...”
“Hả?”
Trầm Trạm lập tức bừng tỉnh.
Chăm sóc Kiều Kiều đã quen, trong lúc nhất thời anh đã quên mất chừng mực.
“Khụ, anh chỉ muốn xem hiệu quả của đôi giày này khi mang vào chân thôi. Nếu không tốt có thể trả hàng lại.” Anh qua quýt viện cớ, cũng không biết rốt cuộc mình đang nói ai nghe.
“À ừ.” Vân Kiều nhẹ nhàng trả lời, cúi đầu mang chiếc giày còn lại vào.
Nhưng từ sau sự việc thay giày, Vân Kiều rõ ràng cảm nhận được Thẩm Trạm đang tránh mặt cô.
Trên bàn cơm tối không thấy người, lúc cô ở nhà, Thẩm Trạm hoặc sẽ chui vào phòng mình, hoặc vào phòng eSport, gần như đôi bên không chạm mặt.
Độ khó trong lúc huấn luyện quân sự dần tăng lên, Vân Kiều ngủ sớm và Kiều Kiều đã không xuất hiện ba ngày liên tiếp.
Không có hứng thú chơi game, sách cũng đọc không vô, Thẩm Trạm cứ nhìn về phía cửa mãi, anh nắm sách trong tay chặt đến mức nó bị gấp nếp.
“Không xuất hiện cũng tốt, mình có thể nhẹ lòng rồi.” Ép bản thân bỏ qua nỗi mất mát trong lòng, anh nhắc nhở mình giữ khoảng cách.
Kiều Kiều rất thích bám người, không có phòng bị nam nữ đối với anh, nhưng sao anh lại quên mất Vân Kiều thực sự đã mười chín tuổi chứ. Những chuyện anh đã làm với Kiều Kiều, nếu đổi thành làm với Vân Kiều, sẽ mang tới cảm giác hoàn toàn khác.
Quá mập mờ rồi.
Kiều Kiều không hiểu, nhưng anh không thể mặc kệ. Một người đàn ông trưởng thành có ý thức như anh cần phải giữ khoảng cách với Kiều Kiều, cũng không thể... lợi dụng Vân Kiều.
Nếu một ngày nào đó cô khôi phục, nói không chừng sẽ tìm anh đánh một trận.
Thẩm Trạm tựa vào bên giường, nhét cao gối đầu, gối hai tay sau đầu, anh khẽ nhắm mắt.
Hai tai nhanh nhạy đồng loạt run lên, không biết có phải do anh cảm nhận được sự quấy phá không, vì cách một cánh cửa anh đã nghe thấy tiếng bước chân.
Ôm tâm trạng đánh cược anh mở mắt, đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, đồng tử anh bỗng giãn ra.
Thật sự là Kiều Kiều, đứa bé sáu tuổi kia!
Tiếng bước chân của Kiều Kiều rất nhỏ, cô đi từ giường tới hành lang, ở giữa lại thêm một lớp cửa cách âm, theo lý thuyết thì anh tuyệt đối không thể nghe thấy.
Từ khi nào mà hiệu quả cách âm của cửa phòng nhà anh trở nên kém như vậy?
Ngày mai phải dỡ nó xuống ngay!
Kiều Kiều vẫn tới gần anh như thường lệ. Còn Thẩm Trạm hạ quyết tâm phải xa cách cô, tỏ vẻ lạnh nhạt không đáp lại, nhưng Kiều Kiều đã hiểu phản ứng của anh thành: Không vui.
“Anh ơi sao anh không để ý đến em?”
“Anh ơi anh không vui sao?”
“Ai chọc giận anh à?”
“Đúng, tại em chọc anh tức giận đó.” Nếu anh nói như vậy mà có thể ngăn chặn cái miệng của Kiều Kiều, để cho cô yên tĩnh một chút thì...
Nhưng anh nhanh bị vả mặt, sao một Kiều Kiều đang nhiệt huyết bừng bừng có thể vì một câu tức giận mà im lặng chứ, không chỉ thế, cô còn nhảy nhót lên xuống xung quanh Thẩm Trạm nữa.
Kiều Kiều nhanh trí cầm lấy ly nước của anh, chạy đi lấy nước rồi đưa tới bên miệng anh: “Anh uống nhiều nước ấm nhé.”
“Vân Kiều Kiều, nghiêm túc một chút, anh đang giận đó.”
“Anh ơi anh đừng giận nữa mà.” Kiều Kiều không biết mình chọc giận anh ở đâu, cô chỉ nhớ Thẩm Trạm đối xử với cô tốt lắm, cô phải cố gắng báo đáp anh.
Kiều Kiều lấy một viên kẹo trong túi áo ngủ, bóc giấy kẹo ra đưa tới bên miệng Thẩm Trạm.
Đã tức giận rồi, ngoại trừ dỗ dành ra, cô còn có thể làm gì bây giờ?
Ánh mắt trong trẻo kia suýt đã đánh tan lớp ngụy trang của Thẩm Trạm.
Anh bực bội gãi gãi đầu, nghi ngờ kiếp trước có phải mình thiếu tiền Vân Kiều chưa trả không, thế nên kiếp này cô mới cố ý chạy tới tra tấn anh?
Biện pháp không thèm để ý này không hề phát huy hiệu quả, Thẩm Trạm giơ ngón tay chỉ chỉ giường: “Bây giờ, lên giường ngủ mau!”
Để đề phòng Kiều Kiều quậy phá, anh đành ngồi bên giường trấn áp con nhóc hay có mấy hành động bất ngờ kia. Nhưng anh cũng không muốn nhìn cô, bèn ngồi cạnh mép giường ở chỗ xa nhất, mắt nhìn thẳng không chớp lần nào.
“Anh ơi.” Kiều Kiều cố gắng gọi anh, người nọ cũng không đáp lại.
Sao anh vẫn còn tức giận?
Anh Thẩm Trạm khó dỗ quá à.
Kiều Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chăm chú nhìn trần nhà trắng như tuyết, cô vắt óc suy nghĩ, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.
Cô nhớ tới trước kia, khi mình khiến ba mẹ tức giận, chỉ cần mình hôn hôn thơm thơm một chút bọn họ sẽ cười ngay.
Kiều Kiều không tiếp tục tư thế ngửa ra sau nữa, ánh mắt nghiêm chỉnh của cô lại rơi trên người Thẩm Trạm.
Người đàn ông khoanh tay ngồi ở cuối giường, một chân gập vuông góc, một chân tự nhiên duỗi ra. Anh nhìn về phía trước như đang rơi vào trầm tư, Kiều Kiều quỳ hai chân trên nệm rồi nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển.
Khi khóe mắt nhìn thấy bóng dáng đang di chuyển kia, Thẩm Trạm hơi buồn cười. Anh chỉ nghĩ cô vẫn còn dư thừa tinh lực nên không ngủ được, hoàn toàn không phát hiện ý đồ thật sự của Kiều Kiều.
Mãi đến khi, trên má phải xuất hiện một cảm giác mềm mại dán lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT