Tiểu cô nương được một viên kẹo, liền cười cong cả miệng.

"Vậy chàng không được dâng mình cho cọp cái, chàng là của riêng thiếp, chỉ có thể cho thiếp thôi."

Nói rồi, nàng đứng dậy, nhấc váy xoay một vòng:

"Chàng xem, dáng vẻ này của thiếp có xứng với đôi khuyên tai Đông châu không?"

"Người ta nói, viên trân châu này còn to và sáng hơn cả tròng mắt nữa.

"Lần sau ân ái, thiếp sẽ để chàng dùng đầu lưỡi lấy nó ra cho thiếp."

Tay xé đùi vịt của Mạnh Diệp khựng lại, một tay kéo người vào lòng, đang định cúi xuống cắn một miếng vào đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu lên liền thấy ta đang đứng ngoài cửa cười tủm tỉm.

Hắn hoảng sợ đến nỗi cả người cứng đờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của ta, vẻ mặt hoảng hốt.

Lúc đó, tiểu cô nương còn đang chu môi, vừa chui vào lòng hắn vừa làm nũng:

"Chàng thật là hồ đồ, ở đây... thật là quá xấu hổ."

"Vậy chàng đừng trách thiếp cắn chàng mà không nói một lời như trên thuyền đấy nhé."

"Nữ nhân già kia mà phát hiện ra thì đừng trách thiếp."

Nhận ra sự cứng nhắc và run rẩy của Mạnh Diệp, nàng cũng mở mắt ra trách móc.

Nhưng khi nhìn thấy ta, sắc mặt nàng cứng đờ, trốn sau lưng Mạnh Diệp. truyện ngôn tình

Vết sẹo trên mặt nàng được nàng viền hoa, những chú bướm sống động như thật, nở rộ trên má, lại càng thêm vài phần phong tình quyến rũ.

Thủ đoạn câu dẫn này đủ để chủ mẫu của gia đình quyền quý học cả đời, không trách được Mạnh Diệp yêu không buông tay.

Ta từng bước tiến lại gần, trong nỗi sợ hãi của Mạnh Diệp, ta mở lòng bàn tay ra.

"Đôi Đông châu của ta, chàng tặng cho nàng ta rồi sao?"

"Vậy hôm nay, có thể trả lại cho ta không?"

Ta rõ ràng là nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí khóe môi còn mang theo vài phần ý cười.

Nhưng Mạnh Diệp lại co đồng tử lại, gần như trong nháy mắt đã chắn trước mặt Ôn Vân Dương, lắp bắp nói với ta:

"Cẩm Hoa, sao nàng lại ở đây?"

"Ăn trưa chưa? Có muốn ăn gì không?"

Tiểu cô nương sợ sệt, cắn môi nắm chặt góc áo Mạnh Diệp, sợ ta không nhìn ra quan hệ giữa nàng ta và Mạnh Diệp.

Ta lại hỏi một lần nữa:

"Trả lại cho ta?"

Mạnh Diệp còn chưa kịp nói gì, Ôn Vân Dương đã quỳ xuống trước mặt ta.

Nàng nắm lấy tay áo ta, khóc như cha c h ế t:

"Đều là lỗi của thiếp, tỷ tỷ đừng trách tướng công."

"Là thiếp nhất quyết muốn một đôi khuyên tai Đông châu làm quà sinh thần, mới ép tướng công bỏ ra mấy nghìn lượng bạc trắng đổi lấy hai viên trân châu."

"Biết sớm là bảo bối của tỷ tỷ, thiếp đã trả lại cho tỷ tỷ rồi..."

"Tốt!"

Nàng giả vờ định tháo khuyên tai, rồi ngạc nhiên nhìn ta.

Ta lập tức túm lấy hai viên Đông châu to lớn, trong tiếng kinh hô của nàng, mạnh mẽ giật đứt đôi khuyên tai.

"Suỵt!"

Ta vô cảm đưa một ngón tay dính m.á.u chặn lên môi nàng:

"Quận chúa và công chúa đang uống trà ở bên cạnh, nếu để các nàng biết, thái phó cáo bệnh không chịu dạy thái tử học bài, lại cùng ngoại thất bị cả kinh thành mắng chửi đi chơi thì Mạnh gia và tướng công của ngươi đều xong đời."

Tiểu cô nương tái mặt, Mạnh Diệp đang tức giận cũng nguôi ngoai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play