Đêm đó, trong lời cảnh báo của mẫu thân hắn, Mạnh Diệp sinh ra sự kiêng dè đối với ta.
Chỉ sợ tiểu cô nương hắn giấu đi lộ ra sơ hở, bị ta hãm hại nên không dám chạy đến Tây thành nữa.
Chỉ là tiểu cô nương kia quá không hiểu chuyện, hết lần này đến lần khác sai người đến gọi.
Nhìn Mạnh Diệp tâm trí không yên, liên tục mất tập trung, ngay cả khi viết chữ, đầu bút mực cũng rơi xuống, hắn cũng không phát hiện ra.
Ta liền dừng bút:
"Nếu ngươi có việc, có thể đi trước."
"Một lòng hai dạ như vậy, cuối cùng chỉ mất cả chì lẫn chài."
Hắn tái mặt, hoảng sợ thu hồi lại suy nghĩ.
"Không, ta dành riêng một ngày để ở bên nàng."
Hắn nói vậy nhưng chưa đầy nửa canh giờ sau, trong sự lo lắng muốn nói lại thôi của hạ nhân, hắn lấy cớ có chuyện phải ra khỏi phủ một chuyến, đem kinh thư chép được một nửa cho đứa con ném lại cho ta.
Nhìn bóng lưng vội vã của hắn sắp bước ra khỏi cửa viện, ta vẫn không nhịn được mà nhắc nhở một câu:
"Trời mưa đường trơn, cẩn thận từng bước chân."
"Dù sao thì đến tuổi như chúng ta, làm mọi việc chu toàn, đã là chuyện không dễ."
"Nếu thật sự ngã một cú lớn thì mọi thứ đều mất hết!"
Bóng lưng hắn khựng lại nhưng vẫn kiên quyết rời đi.
Ta thu hồi tầm mắt, giọng lạnh như băng:
"Mong rằng ngươi sẽ không vì tình mà làm chuyện ngu ngốc."
Mạnh Diệp cuối cùng cũng không làm chuyện ngu ngốc.
Tiểu cô nương của hắn bị đích mẫu và các tỷ muội trong phủ chặn lại giữa đường, ép quỳ xuống đất, tát tai liên hồi, một khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng biến dạng.
Lời lẽ tục tĩu của đám người vây xem, hạ thấp tiểu cô nương kia đến mức không còn giá trị gì.
"Mẹ nào thì con nấy, đều là loại trèo giường."
"Tiếc là không có vận may như mẹ ngươi, Ôn phu nhân độ lượng, còn cho một thân phận làm thiếp, không giống ngươi, làm ngoại thất mà suốt ngày còn vênh váo ngoài phố."
"Nếu không phải gây gổ với tiểu thư nhà Thượng thư thì ai mà biết, trong viện hoa lệ nhất Tây thành lại chứa một ngoại thất hồ ly tinh."
"Ôn gia dù sao cũng là nhà tướng môn, sao lại dạy ra loại hàng này. Đặt ở nhà thường dân đã phải treo cổ để giữ gìn gia phong."
Khi nàng dùng gông cùm trong hậu viện khóa chặt ta, có lẽ nàng không ngờ, cũng có một ngày bị lưỡi d.a.o của thế tục cắt da cắt thịt.
Tiểu cô nương bị mắng đến mức không còn gì để nói, cắn môi, nước mắt lưng tròng, tóc dài xõa tung, yếu đuối dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mạnh Diệp trong đám đông.
Mạnh Diệp tuy nắm chặt hai tay nhưng không dám lấy tiền đồ và danh tiếng của Mạnh gia ra để cứu mỹ nhân, mà vội vàng gửi thư cầu cứu đến vị thế tử phong lưu Hoắc Lĩnh - Hoắc đại nhân.
Những lời chửi bới và cái tát đó rơi vào mặt tiểu cô nương, nhưng lại đỏ lên trong hốc mắt của Mạnh đại nhân.
Đợi đến khi Hoắc đại nhân đến giải vây cho tiểu cô nương thì khuôn mặt tươi tắn kiêu kỳ, luôn tỏ ra yếu đuối kia đã biến dạng hoàn toàn.
Mạnh Diệp sớm đã đau như cắt ruột, cùng với đại phu chờ sẵn trong tiểu viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT