3

Tôi rất muốn chạy trốn nhưng lại chạy không thoát. Tôi đẩy Bùi Thanh Quang đang trong tình trạng choáng váng đầu óc đang đè trên người tôi ra gần như là từ trong tiềm thức.

Ánh đèn có chút mờ ảo mơ màng hắt lên khuôn mặt của người chồng bí mật của Thanh Quân, Thương Thời Tự cởi bỏ áo vest, bọc tôi lại cho thật kín kẽ.

Sau đó anh nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt thăm dò, mỉa mai nói:

“Sao mà anh nhìn cái cậu này...”

“Thấy cũng chỉ có vậy mà thôi.”

Sau đó quay đầu lại, cố ý hỏi lại cái tên thám tử tư vô lại trước mặt tôi:

“Mắt nhìn của chị dâu cậu có phải rất tệ không hả?”

“A, thật ra thì anh còn không tức giận được luôn ấy.”

“Chẳng qua anh chỉ nói ra sự thật thôi ấy.”

Mắt lớn trừng mắt nhỏ xong, người đàn ông mặt đầy vẻ đắc ý bế Thanh Quân lên, cánh tay vững trãi ấm áp vòng qua eo bế tôi lên.

“Chơi đủ rồi, về nhà thôi.”

“Suy cho cùng cỏ dại cũng không đẹp bằng hoa nhà trồng được.”

Rõ ràng là anh dán sát vào tai tôi để nói, nhưng ánh mắt lại như đang cảnh cáo cậu trai trẻ trông có vẻ đơn thuần đang nép sát bên kia.

Thần sắc Bùi Thanh Nghiên mơ hồ không rõ, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một tia khinh thường cùng lạnh lùng.

Dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng cũng không qua mắt được một người giỏi quan sát cử chỉ và cảm xúc như tôi.

Cậu thiếu niên đứng dậy, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay còn lại của tôi.

Trong giọng nói vẫn còn lưu lại chút men say: “... Chị ơi.”

Lực tay dưới eo tôi không ngừng bị siết chặt, dường như thể hiện sự bất mãn và ấm ức của người chồng ảnh đế của tôi.

Tôi nghĩ: Nhiệt độ của máy điều hòa có phải bị hỏng rồi không, nóng quá đi aaaaa. 4

Giằng co hồi lâu, Bùi Thanh Nghiên kéo nhẹ góc áo của tôi, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, mang theo chút khiêu khích, nhưng lời nói ra lại có vẻ như đã chịu nhiều uất ức.

“Người này là chồng của chị hả? Cái người này dữ thật đó>”

“Chẳng trách được chị lại phải tới đây...”

Lão chồng ảnh đế kìm chế hết nổi rồi, do dùng lực quá mức mà gân ở mu bàn tay nổi lên dày cộm: “Haizz cái thằng nhóc trà xanh này!”

Tôi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, khi người đàn ông chuẩn bị vung nắm đ.ấ.m thì tôi nhảy vào giữa hay người kéo tay Bùi Thanh Nghiên ra sau lưng che chắn:

Vừa không ngừng xua tay: “Đừng đánh, đừng đánh.”

“Thương Thời Tự anh không có sai sao?”

Nhưng mà Thương Thời Tự không có ý định dừng lại mà ngày càng dí sát vào, vẻ mặt căng như dây đàn mà hết kéo rồi lại kéo chiếc cà vạt trên cổ, trông có vẻ như nếu hôm nay anh không đánh bại cái tên trà xanh này thì sẽ không dừng lại.

Sau đó...

“Em nghĩ hay là tụi mình tìm thời gian rồi nói chuyện đàng hoàng lại đi.”

Người đàn ông mặt đầy vẻ không thể tin được, che đi vết đỏ bắt mắt trong lòng bàn tay, chỉ vào Bùi Thanh Nghiên tố cáo:

“Bảo bối, em vậy mà sẽ...”

“Vì cái thằng nhóc trà xanh này mà đánh anh sao?”

Tôi thở dài hai cái, trả lời anh mà không đắn đo gì: “Em nghĩ là những ngày tháng sau này tụi mình không sống chung được nữa, hay là mình ly hôn đi anh.”

Thương Thời Tự: “?”

Mấy tên thám tử tư: “?”

Bùi Thanh Nghiên: “!”

Nói xong, tôi xoay người lại, giày cao gót không cẩn thận giẫm phải chân người khác.

Bùi Thanh Nghiên vô thức đưa tay ra đón lấy, vừa vặn tôi ngã nhào vào lòng của cậu thiếu niên.

Tôi quay đầu lại liếc nhìn người chồng đáng thương của mình bị đứng mất hai giây, được rồi, cái người đàn ông này sắp khóc tới nơi rồi.

Hu hu hu, anh ta còn mặt mũi để khóc nữa hả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play