Bình luận trên hình toàn những lời đáng sợ, tôi rùng mình một cái, lập tức từ bỏ ý định tìm Bạch Tinh.

Thấy tôi ủ rũ cụp đuôi đứng im tại chỗ giả làm chim cút, Lâm Sơ Ảnh thở dài. Anh tháo chìa khóa của mình đưa cho tôi.

"Thôi vậy... đã muốn ra ngoài như vậy, anh có một căn hộ trống, em đến đó ở đi."

Sau đó, lấy điện thoại ra, gọi tài xế đến đón tôi.

"Trễ thế này rồi, em tự bắt xe không an toàn. Anh không đi cùng đâu, đỡ cho em không yên tâm."

Nói xong, Lâm Sơ Ảnh tự mình xách vali lên, đi thẳng ra ngoài.

【Ơ? Sao anh trai lại bỏ cuộc rồi?】

【Lầu trên mới đến à, đừng hỏi, hỏi chính là anh trai siêu thích, nguyện ý chiều chuộng Thanh Thanh đấy!】

【Anh Lâm tuy có chút bệnh, nhưng vẫn luôn rất trong sáng.】

【Các người ngây thơ quá, dục tốc bất đạt hiểu không, dù sao em gái nhỏ cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn ta.】

Tôi đứng im tại chỗ, có chút ngây người. Lâm Sơ Ảnh một mình bước ra ngoài, nơi bóng đêm bao phủ. Dưới màn đêm, bóng dáng anh có vẻ hơi gầy gò. Tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, cơ bắp cánh tay săn chắc, đường nét rõ ràng.

Tôi nhận ra đó là bộ đồ anh mặc trong bữa tiệc. Hình như anh vừa mới từ bữa tiệc tối về không lâu, đã giúp tôi giải quyết chuyện hôn ước, về đến nhà lại gặp tôi bỏ nhà ra đi.

Từ đầu đến cuối, Lâm Sơ Ảnh vẫn luôn ung dung tự tại, mỉm cười ứng phó.

Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì vậy? Lâm Sơ Ảnh quay đầu lại gọi tôi: "Đi thôi, Thanh Thanh?"

"Anh..."

"Sao vậy?"

Nhìn người đàn ông trước mặt với nụ cười ôn hòa, trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia chán nản. Bỏ thuốc cũng vậy, bỏ nhà ra đi cũng vậy, dường như đều vô nghĩa.

Lâm Sơ Ảnh cái gì cũng biết, tôi cái gì cũng không giấu được anh. Thế nhưng tôi lại chưa bao giờ nhìn thấu anh. Tôi hờn dỗi, đứng im ở huyền quan.

(*huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.)

"Thật ra thì anh cái gì cũng biết, em căn bản không lừa được anh, đúng không?"

Lâm Sơ Ảnh xoay người, nhìn kỹ biểu cảm của tôi một lúc. Dường như anh ấy đã nhìn ra tâm trạng tôi không tốt.

Một lát sau, anh gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng mà..." Lâm Sơ Ảnh mỉm cười, đặt vali xuống, đi đến trước mặt tôi, đưa tay xoa đầu tôi.

"Nhưng mà không sao cả, anh nguyện ý để em lừa gạt. Che giấu cũng được, dụ dỗ cũng được, chỉ cần là đối với anh, em muốn làm gì cũng được."

Dưới ánh đèn của huyền quan, đôi mắt hắn chậm rãi đến gần, sáng như sao trời. Một nụ hôn, nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi.

Trân trọng, dịu dàng.

"Bởi vì anh thích em, Thanh Thanh."

Chương 11: Khách không mời

Cho đến khi ngồi trong căn hộ, tim tôi vẫn đập liên hồi. Mặt nóng bừng, khóe miệng cong lên.

A, đầu ngứa quá, não yêu đương hình như sắp hiện hình ra rồi.

Tôi che mặt lăn lộn trên giường mấy vòng, rất lâu sau mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Những ngày tháng yên bình này không kéo dài được bao lâu. Hơn một tháng sau, một vị khách không mời mà đến đã đến trước cửa căn hộ.

"Sao lại là anh?" Vương Khuê và tôi bốn mắt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

"Lâm Sơ Ảnh đâu? Đây không phải là căn hộ của cậu ta sao?"

So với biệt thự ở nhà, căn hộ này gần công ty của Lâm gia hơn, Lâm Sơ Ảnh thường xuyên ở lại đây qua đêm. Nhưng, tại sao Vương Khuê lại biết chỗ ở riêng tư của Lâm Sơ Ảnh?

Theo như tôi biết, hai người bọn họ không có giao tình riêng. Chẳng lẽ Vương Khuê lén lút điều tra hành tung của Lâm Sơ Ảnh?

Tôi có chút kỳ quái: "Anh ấy không có ở đây."

Vương Khuê khó chịu "chậc" một tiếng, như con thú bị nhốt trong lồng, tự vò đầu mình. Hắn ta đi đi lại lại một vòng, đột nhiên xông lên nắm chặt vai tôi.

"... Thanh Thanh, em giúp anh với, giúp anh khuyên nhủ cậu ấy!"

Tôi giật mình, vội vàng vùng vẫy: "Buông ra!"

Vương Khuê lại như không nghe thấy lời tôi, vẻ mặt tha thiết, giọng điệu kích động.

"Lâm Sơ Ảnh không chỉ cắt đứt hợp tác với công ty của nhà anh, còn liên kết với công ty đối thủ của Vương gia để chèn ép Vương gia. Mấy năm nay, công việc kinh doanh của nhà anh vốn đã không còn phát đạt như trước. Cứ tiếp tục như vậy... Vương gia... nhà anh sẽ phá sản mất!"

Ồ? Còn có chuyện tốt như vậy sao!

Tôi mừng rỡ như điên. Gần đây Lâm Sơ Ảnh cứ biệt tăm biệt tích, thì ra là bận rộn báo thù cho tôi.

Tôi cười híp mắt nhắc nhở: "Hợp tác giữa Vương gia và Lâm gia là dựa trên cơ sở liên hôn của chúng ta, bây giờ hôn ước đã hủy bỏ, hợp tác đương nhiên phải chấm dứt rồi."

Vương Khuê ngẩn ra, sau đó càng nắm chặt lấy tôi hơn.

"Đúng... đúng vậy! Liên hôn! Thanh Thanh, chúng ta kết hôn đi!"

Cái quái gì vậy?

Lúc thì hủy hôn lúc thì cầu hôn, coi tôi là con khỉ để đùa giỡn sao. Tôi trừng mắt với hắn ta: "Chẳng phải anh đã có Bạch Tinh rồi sao? Cút cút cút!"

Ai ngờ Vương Khuê vừa nghe thấy cái tên này, đột nhiên chửi ầm lên: "Đừng nhắc đến ả đàn bà xấu xa đó nữa!"

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức gân xanh nổi lên.

"Cô ta, cô ta nghe nói nhà anh gặp chuyện, lập tức đá anh. Anh cứ tưởng cô ta dịu dàng đáng yêu, nhu nhược đơn thuần, hóa ra tất cả đều là giả dối!"

Tôi cười hả hê, véo giọng giả vờ.

"Ôi chao, thật là trùng hợp, em một chút cũng không dịu dàng, một chút cũng không thuần khiết. Kiêu ngạo tùy hứng, ác độc ngang ngược, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Vương đại thiếu gia, chúng ta vẫn nên tránh xa nhau ra thì hơn!"

Nói xong liền muốn đẩy Vương Khuê ra, đóng cửa lại.

Đẩy mãi mà không đẩy được.

Vương Khuê tức giận xen lẫn khó hiểu, dường như đã hoàn toàn suy sụp dưới lời chế nhạo của tôi. Hắn ta hung hăng túm chặt lấy tôi không buông. Xương ngón tay cứng như sắt thép, siết chặt khiến tôi đau đớn.

"Anh chỉ là... anh chỉ là muốn tìm một cô gái xinh đẹp dịu dàng, hiền lành thuần khiết, anh cũng giống như những người đàn ông khác! Anh có gì sai chứ!"

Thấy hắn ta mặt dày mày dạn không chịu đi, tôi vừa bực mình vừa đau, cũng nổi lên chút tức giận.

"Đừng có ngụy biện nữa! Thứ anh muốn chỉ là một người phụ nữ hoàn toàn nghe lời, lấy lòng anh mà thôi!"

Tôi không để ý hình tượng mà trợn trắng mắt.

"Người dịu dàng hiền lành, cũng sẽ tức giận, nổi nóng; người xinh đẹp thuần khiết, cũng sẽ già đi, trở nên từng trải. Trước khi coi tôi và Bạch Tinh là phụ nữ, thì hãy coi chúng ta là con người trước đã!"

Màn hình còn kích động hơn cả tôi.

【A a a mắng hay lắm! Quả nhiên là em gái nhỏ mà tôi yêu thích! Em gái giỏi quá!】

【Hu hu hu tôi sai rồi, tôi không bao giờ nói em gái nhỏ là đồ ngốc nữa, em gái nhỏ rõ ràng là lợi hại nhất!】

【Chẳng trách anh trai và thiên kim thật sự đều yêu em gái nhỏ, dễ thương như vậy ai mà không yêu chứ!】

Sau khi tôi dứt lời, không ai lên tiếng. Trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc dữ dội của Vương Khuê. Đột nhiên có người cười khẽ vỗ tay.

"Thanh Thanh nói hay lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play