Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 6: Năm ấy


2 tháng


Ngọc Khê lo lắng, vội vàng đứng dậy, giật lấy đồ vật từ tay Niên Quân Mân, trừng mắt nhìn: "Anh đi đường sao không nhìn trước nhìn sau?"

Niên Quân Mân vẫn đang nghiên cứu viên đá sáp trong tay, đưa lên mũi ngửi, trong ánh mắt có chút không chắc chắn.

Ngọc Khê cũng không còn bận tâm về cơn đau ở mông nữa: "Anh có biết Long Diên Hương không?"

Niên Quân Mân đầy nghi hoặc: “Cô biết đây là Long Diên Hương sao?"

Ngọc Khê giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, trong mắt có chút hoảng loạn: "Tôi từng đọc trong sách, thực ra tôi cũng không chắc chắn lắm, tôi đang định đi lên thành phố để kiểm tra, rốt cuộc anh có biết không, không biết thì trả lại cho tôi đi."

Nói xong, Ngọc Khê không dám nhìn vào mắt Niên Quân Mân, chỉ mong anh không hỏi thêm, nếu hỏi nữa thì chắc chắn sẽ bị lộ.

Niên Quân Mân cầm Long Diên Hương, trong mắt lóe lên ánh sáng. Đã nhiều năm không gặp, bây giờ cô gái này đã bắt đầu có bí mật rồi. Nghĩ đến tình trạng hiện tại của hai người, anh thu hồi ánh nhìn: "Tôi chỉ mới nhìn thấy nó một lần, cũng không chắc chắn lắm, tôi sẽ đi cùng cô tìm người giám định."

Ngọc Khê định nói gì đó nhưng lại nuốt vào. Cô không quen ai, đến thư viện cũng chưa biết sẽ tìm từ đâu, có Niên Quân Mân đi cùng cũng tốt. Cô cẩn thận cất Long Diên Hương vào túi: "Được."

Hai người im lặng đi cạnh nhau trong năm phút, trong lòng Ngọc Khê rối bời, cô cảm thấy đây là cơ hội để cải thiện mối quan hệ giữa hai người, cố gắng nghĩ ra chủ đề, đột nhiên nhớ ra: "Tôi nghe mẹ tôi nói anh học rất giỏi phải không?"

Niên Quân Mân sắc mặt cứng đờ, nhìn Ngọc Khê đầy bằng ánh mắt phức tạp. Anh không thông minh như Ngọc Khê, ít nhất là về mặt học tập thì không thể so với cô. Ngọc Khê bẩm sinh đã học giỏi, còn anh không phải như thế. Thành tích của anh phần lớn là do học thuộc lòng mà có. Nhớ lại thời gian đau khổ nhất thời trung học, sắc mặt Niên Quân Mân không được tốt lắm.

Ngọc Khê nhìn thấy, không biết dây thần kinh nào của Niên Quân Mân bị động chạm mà sắc mặt của anh đen sầm lại, cô lập tức im lặng, không khỏi nghĩ rằng cô thực sự đã làm anh ta tức giận đến mức không muốn nghe cô nói chuyện.

Ngọc Khê bước nhanh, quyết tâm kéo dài khoảng cách với Niên Quân Mân. Cô sợ lắm, lúc này trước sau không có ai, liệu Niên Quân Mân có trả thù cô không? Nghĩ đến cái cổ vừa khỏi, cô lại thấy đau.

Ngọc Khê nghĩ ra đủ thứ âm mưu, cho rằng Niên Quân Mân đi theo cô chỉ để tìm cơ hội dạy dỗ cô. Lúc ở nhà, Niên Quân Mân không dám ra tay, cô mới nhận ra mẹ kế thật sự là lá bùa hộ mệnh mạnh mẽ.

Niên Quân Mân ngẩng đầu, thấy Ngọc Khê gần như muốn bỏ chạy thì nhíu mày, không biết cô gái này lại phát điên cái gì. Nghĩ đến sự lạnh lùng và bỡn cợt của cô từ khi anh ấy trở về, bây giờ đã tốt hơn nhiều, anh im lặng đi theo.

Vào đến thành phố, Ngọc Khê mới thả lỏng tâm trạng, đi chậm lại.

Nếu ban đầu Niên Quân Mân không đoán được ý nghĩ của Ngọc Khê thì bây giờ anh đã hiểu rồi, trong lòng vô cùng hối hận, sao lúc đó lại ra tay mà không suy nghĩ gì, chẳng trách gần đây cô không trêu chọc anh nữa, là vì sợ anh rồi!

Ngọc Khê thấy rất nóng bức nhưng sống lưng lại lạnh buốt, trong lòng càng căng thẳng hơn, nghĩ rằng người này thật là khó đoán trước!

Nghĩ vậy, Ngọc Khê cảm thấy Niên Quân Mân đúng là người có lòng dạ hẹp hòi, nhớ lại lúc nhỏ, bọn trẻ trong làng đều có vẻ sợ hãi khi nhắc đến Niên Quân Mân, cô cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân rồi.

Nhưng bây giờ cô lại lo lắng, cô muốn biết Long Diên Hương rốt cuộc là gì, Niên Quân Mân nói tìm người giám định giúp cô, không biết có thật không.

Ngọc Khê đang suy nghĩ mông lung thì cánh tay bị Niên Quân Mân nắm lấy, cô giật mình, theo phản xạ ôm lấy cổ. Chỉ thấy Niên Quân Mân mặt không biểu cảm thu tay lại: "Lên xe buýt số ba."

Lạnh lùng nói ra 5 chữ rồi bước đi trước.

Ngọc Khê ngượng ngùng, không ngờ lại để lộ suy nghĩ của mình rõ ràng như vậy. Đến thành phố rồi, cô cũng không sợ Niên Quân Mân, xem ra anh thật sự sẽ tìm người giám định giúp cô nên ngoan ngoãn đi theo.

Xe buýt chạy qua hơn một nửa thành phố mới đến nơi.

Ngọc Khê nhìn tấm biển treo bên ngoài, thật đơn giản và cộc cằn, “Cơ quan giám định”, sao cô lại không nghĩ đến nơi này chứ? Thấy mình thật ngốc nghếch, nhưng rồi lại tự an ủi mình, cô chỉ là một người nhỏ bé, dù có báu vật cũng không dám một mình đến đây.

Niên Quân Mân đã vào trong, Ngọc Khê vội vàng theo sau. Chỉ cần Niên Quân Mân đứng trong sảnh, dù không nói gì cũng đã đủ khí thế rồi, chắc hẳn sẽ không có ai dám gian lận.

Ngọc Khê tự tin và thoải mái hơn nhiều, cảm thấy Niên Quân Mân không nói không cười cũng có lợi, nhìn nhân viên tiếp đón một cách lịch sự, còn pha trà, đổ nước, cẩn thận từng chút một.

Ngọc Khê nhìn thấy tay Niên Quân Mân chìa ra, cô liền hiểu ngay, cẩn thận lấy Long Diên Hương đưa qua cho anh.

Niên Quân Mân đưa cho nhân viên tiếp đón: "Giám định cái này."

Nhân viên tiếp đón ngẩn người ra, rõ ràng đã từng nhìn thấy Long Diên Hương: "Được, xin hai vị chờ một chút."

Nhân viên tiếp đón rời đi, Ngọc Khê không kìm được hỏi: "Anh mới về, sao lại biết cửa hàng này?"

Niên Quân Mân nhìn thẳng vào mắt Ngọc Khê: "Cô thật sự không biết sao?"

Ngọc Khê ngơ ngác: "Sao tôi lại biết được?"

Niên Quân Mân im lặng một lát, ngay khi Ngọc Khê nghĩ rằng anh sẽ không nói, anh lại mở miệng: "Ngày xưa cuộc sống khó khăn, dì Trịnh phải nuôi tôi nên không ít lần lén bán trang sức."

Ngọc Khê trợn to mắt, bắt được trọng điểm: "Hồi đó bán trang sức ở cửa hàng này à?"

"Không, hồi đó nơi này chưa có cửa hàng, đây là chợ đen."

Ngọc Khê ngẩn người: "Đã nhiều năm anh không quay về, sao có thể tìm được chính xác cửa hàng này?"

Niên Quân Mân đấu tranh nội tâm, anh không muốn che giấu lòng tốt của dì Trịnh, cũng không muốn Ngọc Khê và dì có mâu thuẫn: "Tôi nghe dì Trịnh nói lúc gọi điện nói chuyện, dì ấy nói gặp lại người mua trang sức năm xưa, giờ người đó đã mở cửa hàng rồi."

Ngọc Khê nhìn vào mắt của Niên Quân Mân, trong lòng dậy sóng, mẹ kế ít khi gọi điện cho anh, toàn là viết thư, đơn giản là vì viết thư rẻ hơn, lần duy nhất gọi điện cũng là gần đây.

Tại sao mẹ kế gặp lại người mua trang sức, câu trả lời quá rõ ràng, bởi vì mẹ kế lại đi cầm đồ trang sức.

Niên Quân Mân tiếp tục nói: "Tôi sống với dì Trịnh hai năm, dì ấy có bao nhiêu trang sức, tôi biết rõ nhất, giờ không còn gì để bán nữa, chỉ còn lại một cái thẻ ngọc trúc bị gãy, không sáng bóng, không đáng giá bao tiền nên mới không mang đi bán.” 

Tim Ngọc Khê đập mạnh, thẻ ngọc trúc bị gãy đang ở trong người cô, vậy thì trong tay mẹ kế có còn thẻ ngọc trúc không? 

Giọng Niên Quân Mân vẫn tiếp tục vang lên: "Những năm qua, tôi cũng tiết kiệm được một ít tiền, định đưa cho dì Trịnh nhưng dì ấy không nhận."

Mặt Ngọc Khê trắng bệch, cô nhớ rõ kiếp trước mình từng nhìn thấy Niên Quân Mân đưa tiền cho mẹ kế, hai người xô đẩy, cô càng hiểu lầm mẹ kế hơn, vậy nên sau khi bỏ đi rồi, trong lòng cô vẫn còn oán hận mẹ kế.

Thì ra là vậy, cô nhất định phải làm gì đó cho mẹ kế, nếu không làm được gì thì cô không thể tha thứ cho chính mình. 

Ngọc Khê nhìn chằm chằm vào mắt Niên Quân Mân: "Có thể mua lại trang sức đã bán không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play