Đến chiều Âu Dương Chính Thiêm đều đứng trước trường đợi cô, vẫn như mọi ngày đều có các nữ sinh đứng lại ngắm trai đẹp, cô gái hôm bữa lại đến bắt chuyện với anh.

- Lại gặp nhau rồi, coi như có duyên tôi tên Lam Hân Nghiên, còn anh

Ân Thiên Ngọc đứng xem cô gái kia và chú mình nói gì, Âu Dương Chính Thiêm không liếc mắt đến Hân Nghiên, đáp:

- Không phải là có duyên, tôi đến đây đón người quan trọng nên tôi mới ở đây thôi

Anh bật dậy đi đến đứa cháu mình cười cười rồi nắm tay ra xe về, Lam Hân Nghiên cắn môi tức đến nổi muốn xé Thiên Ngọc ra làm đôi, lần thứ hai bị phũ, nhưng nhiều lần chắc sẽ được để ý, cô ta rời đi lên kế hoạch tìm hiểu người đàn ông kia rồi sẽ từ từ tiếp cận, cô ta biết người đó chắc hẳn là người giàu có, vớ được chắc cả đời cô ta chỉ sống trong nhung lụa.

Về đến nhà, bác Mộc đã nấu đồ ăn đợi cô cậu chủ về để dùng bữa, Thiên Ngọc liền phóng vào bàn ăn giống như sợ ai đó sẽ giành ăn với cô, cái tính ham ăn cô đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất, Âu Dương Chính Thiêm hắng giọng nhắc nhở:

- Rửa tay, rửa tay, chú nhắc con quên rồi sao, thấy đồ ăn là hấp ta hấp tấp, chú không giành với con heo ham ăn đâu

Cô xì một cái rồi lại chỗ rửa tay để vệ sinh tay cho sạch rồi lại ghế ngồi xuống dùng bữa, hôm nay bác Mộc nấu mì ý sốt cà chua mà cô thích, thật ra Thiên Ngọc rất dễ ăn, cho gì là ăn đó nhưng mì ý là cô thích nhất, cô cầm nĩa lên ăn mì. Kết thúc bữa ăn cô xoa xoa bụng vì no căng, cô trở về phòng tắm rửa vệ sinh cá nhân, vì là con gái nên cô luôn dành ra ba mươi phút để tập thể dục giữ dáng.

Tối đó tại nhà Lam Hân Nghiên, cô ta cầm laptop lên để tìm thông tin về người đàn ông kia vì nhìn có chút quen mắt, đang tò mò cô ta nhớ ra ba mẹ mình là người làm ăn nên liền cầm điện thoại đưa bức ảnh đã chụp lén lần đầu gặp cho ba mình hỏi có biết là ai không, ba Hân Nghiên chăm chú xem thì ngạc nhiên:

- Đây không phải là ngài Âu Dương sao, cậu ấy là Âu Dương Chính Thiêm chủ tịch công ty sản xuất rượu nổi tiếng đó, con quen cậu ta sao

Hân Nghiên lắc đầu, thì ra người đàn ông đó là chủ tịch công ty sản xuất rượu chắc cũng nổi tiếng lắm nên ba cô mới xưng bằng ngài. Ba cô tiếp lời.

- Cậu ấy độc thân ai làm vợ thì sướng lắm đấy, có phải con gặp cậu ta phải không

Hân Nghiên gật đầu nhẹ, ba cô nói tiếp

- Vậy còn nắm lấy cơ hội làm quen đi

- Nhưng anh ấy rất lạnh lùng, con bắt chuyện rồi, anh ấy còn nói đã có người quan trọng

Ba Hân Nghiên cười ẩn ý, nói:

- Người quan trọng thôi, cũng chưa công khai, cũng còn độc thân vẫn còn cơ hội.

Câu nói như tiếp sức cho Hân Nghiên để làm quen với người đàn ông khó gần này

Sáng hôm sau, Hân Nghiên thức sớm để đến trường canh me Chính Thiêm, nửa tiếng sau chiếc xe Maybach màu xám đậu trước cổng trường, Hân Nghiên định đi đến thì anh đã mở cửa để Thiên Ngọc đi xuống, cô ta dừng chân lại đợi chờ, khi Thiên Ngọc rời đi, anh đưa tay lên hửi mùi hương cơ thể cô còn bám trên tay, hành động này khiến Hân Nghiên khó hiểu, cô ta bước vội đến lấy tay chặn ngang trước ngực.

- Này, tôi thích anh

Lông mày anh nhếch lên, châm rãi trả lời

- Mới gặp mà thích tôi, thích tôi hay thích tiền tôi, mấy loại phụ nữ đó khiến tôi ghê tởm lắm

Hân Nghiên sững người, người đàn ông này quả thật khó gần, càng khó gần Hân Nghiên càng muốn có được, Hân Nghiên mở lời nói:

- Tôi thích cơ thể anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play