Hai người lại trở về chung cư, lúc trước khi đi Ân Thiên Ngọc cũng đem theo sợi dây chuyền cô đeo lúc cô nằm thoi thóp ở bãi đất hoang, dù gì cũng là vật duy nhất liên quan đến mẹ cô nên cô cũng không bỏ được.
Trở về chung cư, Ân Thiên Ngọc mở tủ lấy sợi dây chuyền ra ngắm nhìn, cô nhớ lúc nhỏ mẹ cô mua cho cô sợi dây chuyền này nhằm đem lại bình an may mắn cho cô, rốt cuộc bọn họ lại bỏ rơi cô khi cô chỉ mới mười tuổi, cô vẫn nhớ khuôn mặt mẹ mình và ba mình nhưng cũng đã tám năm rồi không biết bây giờ ba mẹ cô ra sao, có còn nhớ có một cô con gái này không, nếu có gặp lại cô rất muốn hỏi sao lại nhẫn tâm bỏ rơi cô khi cô vẫn còn là một đứa trẻ. Giọt nước mắt rơi xuống hai bên má cô, cô cũng cần ba mẹ nhưng bọn họ không cần cô.
Âu Dương Chính Thiêm vào phòng thấy cô đang khóc, anh lo lắng đi đến ngồi cạnh cô lau nước mắt cho cô.
- Sao em lại khóc
- Em nhớ ba mẹ, tại sao bọn họ lại không cần em.
Âu Dương Chính Thiêm hiểu chứ, anh biết cô thiếu tình cảm gia đình từ nhỏ anh luôn cố gắng bù đắp những thiếu thốn cho cô nhưng không ngăn được nỗi nhớ gia đình của cô, anh ôm nhẹ cô vào lòng, vuốt mái tóc dài thướt tha của Ân Thiên Ngọc, anh nhẹ nhàng nói:
- Ngoan, đừng khóc, em khóc anh đau lòng lắm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT