Ôn Từ không dám dựa vào tường, im lặng đứng cùng Vệ Mẫn, dưới ánh mặt trời tĩnh lặng, tiếng còi báo động chợt xa chợt gần, không biết đứng bao lâu, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Vệ Mẫn hạ ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài con hẻm, “Không thoải mái?”
“Không có.” Ôn Từ cẩn thận di chuyển, đế giày nghiền trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt, “Có thể ra ngoài chưa?”
“Đợi đã, tôi ra ngoài xem trước.”
Vệ Mẫn đi đến ngã tư vừa rồi, dáng người cậu cao, bước chân rất nhanh, chiếc áo khoác màu đen phấp phới theo gió.
Ôn Từ vẫn đứng yên ở đó, cho đến khi cậu quay đầu vẫy tay mới bước nhanh ra ngoài. Cô đi đến ngã tư, trên trán thấm mồ hôi, lúc nghĩ lại vẫn còn sợ, “Có thể đi rồi?”
“Ừm.”
“Vậy tôi đi trước đây.” Ôn Từ nói: “Với cả rất cảm ơn cậu đã đưa tôi đến phòng y tế.”
“Không có gì, cần đưa cậu ra ngoài không?”
Ôn Từ nhìn bốn phía chung quanh, chỗ này giống hệt lúc trước từng đi qua, lập tức từ chối ý tốt của cậu, lần theo trí nhớ tự đi về phía trước.
Chưa đi được mấy mét, cô dừng bước chân, cam chịu quay đầu lại.
Vệ Mẫn vẫn đứng ở đó, nhìn bộ dạng rối rắm của cô, chợt nở nụ cười.
Khung xương của cậu đẹp, lông mày lại theo khuôn, cười hay không cười, khác biệt rất lớn, lúc không cười trên mặt viết rõ người lạ chớ gần, cười lên cái, giống dáng vẻ của thiếu niên hơn mấy phần, trông cũng không lạnh lùng nữa.
Ôn Từ đã gặp cậu mấy lần, đây là lần đầu tiên thấy nụ cười như vậy, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có hơi mất mặt.
“…… Có thể nói cho tôi biết đường ra không?”
Vốn dĩ cô đã không quen đường ở trong ngõ, trước đó còn bị cậu kéo rẽ bảy tám vòng, đường ra cũng chỉ là nhìn rồi quen thôi.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu ra ngoài.” Cuối cùng cậu không cười nữa, “Đi theo sau.”
“Ồ.”
Giữa trưa, trong ngõ gần như không có người qua lại, con mèo lười cuộn mình nằm tắm nắng dưới chân tường, Ôn Từ cách mấy bước theo sau Vệ Mẫn.
Khoảng cách chênh lệch, cả hai không có cơ hội trò chuyện, cũng tránh được không ít sự lúng túng.
Càng đi ra ngoài, tiếng người càng huyên náo, đi qua một cái sân, cậu bé đang ngồi xổm ở cửa đột ngột chạy đến ôm chầm lấy Vệ Mẫn: “Anh Vệ Mẫn!”
“Ôi trời!” Vệ Mẫn giữ đầu cậu bé, “Nhóc con, bôi mỡ lên quần áo anh rồi.”
“Hì hì!” Cậu nhóc cắn một miếng đùi gà: “Sao giờ anh mới về, bà Thường bảo anh đi mua nước tương đấy, đợi anh nửa ngày rồi.”
“Chết rồi.” Đột nhiên Vệ Mẫn quay đầu nhìn Ôn Từ.
Cô vẫn chưa hiểu thế là ý gì, chỉ nghe thấy trong sân có tiếng người đến gần: “Thằng nhóc chết tiệt kia, bảo cháu đi mua nước tương, cháu lại vất vưởng ở chỗ nào hả!”
Bà cụ cầm cái thìa từ trong lao ra, mồm miệng không tha cho ai, nhưng nhìn rất hiền hậu, “Kêu cháu mua nước tương đấy!”
“Còn chưa kịp đi mua.” Vệ Mẫn sải một bước dài, trốn sau người Ôn Từ, “Đây là bạn học của cháu, cô ấy lạc đường rồi, cháu đưa cô ấy ra ngoài.”
Nói xong cậu nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, nói nhanh một câu: “Giúp với.”
Hơi thở ấm áp thoáng qua, phút chốc sau lưng Ôn Từ cứng đờ, cảm giác lớp lông tơ quanh tai đều dựng đứng lên.
Cô ấp úng bảo: “Phải, phải đó bà ạ, cháu đi nhầm đường, đúng lúc Vệ Mẫn đi qua, liền nhờ, nhờ cậu ấy đưa cháu ra ngoài.”
Không đợi Thường Vân Anh nói chuyện, Vệ Mẫn lại kéo tay cô, vừa đi vừa nói: “Không phải cậu vội về nhà sao, đi thôi đi thôi.”
Ôn Từ vội bảo: “Bà ơi tạm biệt.”
Đợi đến chỗ bà cụ không nhìn thấy, Vệ Mẫn mới thở phào, rồi buông tay cô ra: “Cảm ơn nhé.”
“Không sao.” Ôn Từ nhìn dáng vẻ của cậu, không nhịn được cười.
“Cười gì?” Vệ Mẫn khẽ nhướng mày.
“Không nghĩ đến cũng có người khiến cậu sợ.” Chút lòng can đảm của Ôn Từ được buông thả, “Sao mua nước tương mà cậu còn gặp được kẻ thù thế.”
“Tôi ngứa đòn thôi.”
“……” Biết ngay cậu không nói được lời gì hay mà.
Vệ Mẫn bị dáng vẻ giận nhưng không dám nói của cô chọc cười, “Chưa từng nói dối hả?”
“Là người đều sẽ nói dối.”
“Học sinh ngoan cũng sẽ nói dối sao?”
“Học sinh ngoan cũng là người.” Lần này, Ôn Từ đi song song với cậu, dây điện chằng chịt treo trên đỉnh đầu, “Vừa rồi đó là bà của cậu?”
“Ừm.”
Nhớ đến dáng vẻ ăn nói khép nép của bà cụ, cô vẫn cảm thấy rất áy náy, “Chuyện lần trước cậu bị mắng, tôi xin lỗi.”
“Gì?” Vệ Mẫn nhanh chóng phản ứng lại, thản nhiên nói: “À, không sao, vốn dĩ là tôi theo đuổi cậu mà, cậu cũng không nói sai.”
Ôn Từ không hiểu cậu đang nghĩ gì, “Thực ra, cậu cũng không phải thực sự thích tôi nhỉ?”
“Nếu tôi nói phải thì?” Rõ ràng cảm xúc trên gương mặt cậu không hề thay đổi, chỉ có một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, khiến người ta không phân được thật giả.
Ôn Từ không dám nhìn vào mắt cậu, nhưng lại không thể không nói, chỉ có thể cố gắng để bản thân nói rõ ràng mạch lạc, “Bởi vì tôi nhìn thấy cậu bị người ta đánh, cậu cảm thấy mất mặt nên mới nói vậy đúng chứ?”
Không đợi Vệ Mẫn trả lời, cô lại nói tiếp: “Cho dù phải hay không, theo tôi thấy, lúc đó tôi chỉ đang làm việc mình nên làm thôi, tôi cứu cậu lương tâm tôi ổn, nhưng cậu đáp trả như vậy, điều đó có nghĩa là tôi sai trước. Sau này tôi sợ ảnh hưởng đến bản thân, ở trước mặt thầy Trịnh nói lời sai trái, liên lụy đến bà của cậu, là tôi không đúng, tôi nhận lỗi với cậu. Ngoài cái này ra, cậu cũng coi như từng giúp tôi hai lần, hay là——”
Ôn Từ nhìn Vệ Mẫn, muốn nói lại thôi.
Trên gương mặt cậu vẫn không có cảm xúc gì, chủ động tiếp lời: “Làm sao?”
“Cậu cũng xin lỗi tôi đi, chúng ta coi như hoà.” Cô nghiêm túc nói.
Vệ Mẫn nhìn chằm chằm cô mấy giây, nhìn đến mức Ôn Từ có hơi mờ mịt, những tưởng cậu sẽ từ chối, cậu lại mở miệng nói: “Được, xin lỗi nhé, bạn học Ôn.”
“Không sao đâu.” Ôn Từ trịnh trọng: “Vậy làm quen lại lần nữa, chào cậu, tôi là Ôn Từ.”
Vệ Mẫn nhìn cô rồi chuyển đến bàn tay trước mắt, hơi muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, “Chào cậu, tôi là Vệ Mẫn.”
Hai bàn tay đan vào nhau, mềm mại chạm ấm áp.
Vào mùa hè sắp đến ấy, bọn họ trao đổi nhiệt độ ngắn ngủi, cũng chính thức quen nhau.
Việc hoà giải với Vệ Mẫn, Ôn Từ không nói với bất kỳ ai, thỉnh thoảng gặp cậu ở trường, cũng từ trao đổi ánh mắt thành gật đầu xã giao.
Gần hơn một bước, không có cơ hội, cũng không thể.
Thời điểm đó lớp 10 còn chưa chia lớp, lớp trọng điểm vẫn ở tầng cao nhất, ngoài tiết thể dục mỗi thứ Hai, Ôn Từ gần như khó mà nhìn thấy Vệ Mẫn ở trường.
Đến tháng Sáu, nhiệt độ không khí ở An Thành tăng trở lại, lão Dư dứt khoát cho họ tự học ở lớp, gật đầu xã giao có thể duy trì tiếp đã không dễ.
Ôn Từ tưởng rằng quan hệ của họ cùng lắm cũng đến đây thôi, cho đến kỳ thi chung giữa tám trường vào mùa hè năm đó, làn sóng số phận lại ập đến với họ một lần nữa.
Kỳ thi chung giữa tám trường, là thông lệ hàng năm của Trung học số Tám và bảy trường cấp ba lân cận, toàn bộ học sinh được xáo trộn rồi sắp xếp ngẫu nhiên vào các trường thi. Kỳ thi không chỉ là danh dự của nhà trường, Trung học số Tám còn lấy thành tích của kỳ thi lần này làm tiêu chuẩn để chia lớp 11.
Liễu Huệ vốn định lái xe đưa cô đến điểm thi, sau đó bị gọi quay lại bệnh viện ngay trên bàn ăn.
“Bên đường Tam Dương xảy ra tai nạn xe, ăn xong con tự đạp xe đi, đừng ngồi xe buýt, đoán chừng sẽ tắc đường, mẹ đến bệnh viện trước a!”
Ôn Từ vừa mở miệng, cửa nhà đã đóng lại.
Cô sợ không kịp, vội vội vàng vàng giải quyết nốt bữa sáng còn lại, khoác cặp ra cửa.
Đạp xe đi qua đường Tam Dương, quả nhiên bên đó bị tắc đến con kiến cũng chui không lọt, trong không khí nồng nặc mùi xăng lẫn mùi máu.
Hôm đó trời rất nóng, hiện trường đầy tiếng than khóc, hơi nóng bốc lên, khiến cho người ta không yên ổn nổi.
Ôn Từ nín thở phi nhanh về phía trước một đoạn, trong chớp mắt, không biết lốp xe đâm phải cái gì, chỉ nghe được tiếng xì hơi.
Mấp mô đi về trước mấy mét, lốp xe bị xẹp hoàn toàn.
Ôn Từ: “……”
Xung quanh lính cứu hỏa và nhân viên y tế đều đang chạy đôn chạy đáo, người đi đường bị cảnh sát giao thông đuổi ra khỏi tuyến đường, không ai chú ý đến góc này.
Tiệm sửa xe gần nhất ở con đường trước cổng trường Trung học số Tám, nhưng Ôn Từ được phân vào Trung học số Ba, không cùng một hướng với nhau.
Vào lúc cô đang vội, “kít” một tiếng, một chiếc xe đạp màu đen dừng lại bên cạnh.
Nam sinh khoác cặp sách màu đen trên vai, một chân chống trên đất, đường gân xanh lúc ẩn lúc hiện trên mu bàn tay đang nắm phanh xe, lúc ấy ánh mặt trời đương rực rỡ.
Cậu như đang đứng trong ánh sáng.
“Làm sao vậy?”
“Lốp xe xì hơi rồi, không biết đâm phải cái gì nữa.” Chóp mũi Ôn Từ thấm mồ hôi, bụi bẩn dính đầy trên tay.
“Tôi xem xem.” Vệ Mẫn chống xe xuống, đi đến trước xe cô nắn lốp đằng trước, “Cậu ở trường thi nào?”
“Trung học số Ba.” Ôn Từ nhìn động tác của cậu: “Có thể sửa không?”
“Không thể.” Cậu vỗ vỗ tay: “Tìm chỗ gửi trước đã, đợi thi xong hãy đi sửa, tôi cũng thi ở Trung học số Ba, tiện đường đưa cậu đi luôn.”
Cậu lấy cái khóa trong giỏ xe ra, dắt xe vào chỗ gửi xe bên cạnh một cửa hàng nhỏ rồi khoá lại: “Đi thôi.”
Ôn Từ có chút do dự: “Cậu thật sự thi ở Trung học số Ba? Hay là cậu cho tôi xem thẻ dự thi của cậu đi.”
“Tôi cần thiết phải lừa cậu sao, thẻ dự thi ở chỗ bạn tôi.” Vệ Mẫn chống chân xuống đất đỡ xe, nói trêu: “Sợ tôi vì cậu nên cố ý nói vậy à, cậu từng nói tôi không phải thật sự thích cậu mà? Sao nào? Bắt đầu tin tôi thật sự thích cậu rồi?”
“……” Ôn Từ: “Xuất phát.”
Ôn Từ đi đến sau xe ngồi xuống, đi thi không cần mặc đồng phục, chàng trai mặc một chiếc áo phông màu đen, sống lưng nhô ra một đường thẳng tắp.
Trong gió không có mùi thuốc lá, chỉ có hương thơm xà phòng nhàn nhạt.
Tay cô nắm lấy yên xe, gió thổi qua, chiếc áo phông phập phồng cọ nhẹ vào má.
Hơi thở của thiếu niên, tươi tắn mà sống động.
==========
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Mẫn: Bắt đầu tin tớ thật sự thích cậu rồi?
Ôn Từ: (gật đầu)
Vệ Mẫn: Vậy cậu tự mình đến trường đi (Hừ)