Bị ba nhỏ bóp mông làm bé xấu hổ quá, nhưng mà không được ngủ cùng ba nhỏ thì buồn quá.
Hạ Tiểu Hạc bỏ qua cảm giác xấu hổ, chui vào lòng Dư Niên, tìm một tư thế thoải mái nhất.
Bé lựa chọn ngủ cùng với ba nhỏ!
Dư Niên cảm nhận được ôm ấp ấm áp quen thuộc, vốn dĩ ngủ không ngon nhưng Hạ Tiểu Hạc lại chui vào lòng anh, nhắm mắt lại đã ngủ mất rồi.
Dư Niên ngủ ngon lành, rất thuần thục mà xoa bóp bé, từ đầu đến cuối đều không tỉnh lại, chỉ dựa vào bản năng mà xoa bóp.
Đêm khuya, Hạ Hành Khuyết cùng mấy vị bác sĩ từ phòng họp đi ra.
Hạ Hành Khuyết đi đến phòng bệnh của Dư Niên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thoáng vào bên trong.
Ừm, Niên Niên đã ngủ rồi…
Khoan đã, có cái gì nhỏ nhỏ nhô lên bên cạnh kia?
Hạ Hành Khuyết tập trung nhìn, thấp giọng hỏi: “Bé con sao lại vào được?”
Lão quản gia trả lời: “Trời khuya rồi mà tiểu Hạ tổng không ngủ được, lén lút chạy tới đây, tôi chỉ đành cho nó vào.”
Hạ Hành Khuyết hỏi: “Niên Niên không phản ứng gì sao?”
“Tiên sinh không tỉnh dậy.”
"Ừm." Hạ Hành Khuyết hơi gật đầu, “Vậy cứ để họ ngủ cùng nhau đi.”
Hạ Hành Khuyết nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi vào phòng bên cạnh.
Trời đã muộn rồi, hắn nhanh chóng rửa mặt rồi lên giường.
Trong bóng đêm, Hạ Hành Khuyết nằm thẳng trên giường, gối lên tay lẳng lặng nhìn trần nhà. Niên Niên bị thương, chảy rất nhiều máu.
Niên Niên mất trí nhớ, lại còn rất sợ hãi hắn.
Không biết qua bao lâu, Hạ Hành Khuyết từ trên giường ngồi dậy.
Hạ Hành Khuyết mặc thêm áo khoác rồi đi ra khỏi phòng, một lần nữa đi đến trước cửa phòng bệnh, liếc nhìn cánh cửa đang đóng lại.
Lão quản gia nhỏ giọng gọi hắn: “Hạ tổng?”
"Ừm." Hạ Hành Khuyết thu hồi ánh mắt, “Tôi quên nói, đi mua hai cái bánh kem dâu tây mà Niên Niên thích đi.”
“Ngài đã nói rồi ạ, tôi đã đặt rồi, ngày mai bánh kem sẽ được đưa tới.”
"Tốt." Hạ Hành Khuyết gật đầu, trở về phòng bên cạnh.
Mười phút sau, Hạ Hành Khuyết lại khoác áo khoác, đi đến trước phòng bệnh.
“Hạ tổng?”
"Ừm." Hạ Hành Khuyết nhìn cửa phòng, “Tôi lo lắng tiểu Hạc ngủ không ngoan đụng đến miệng vết thương của Niên Niên.”
“Vậy ngài muốn vào xem một chút sao?”
“Ừm.”
Hạ Hành Khuyết hơi hơi gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, đi đến mép giường.
Trong bóng tối, Dư Niên cuộn tròn bọc mình trong chăn, tư thế thiếu đi cảm giác an toàn.
Hạ Tiểu Hạc ngủ cũng vô cùng ngoan, bé nằm thẳng, tay đặt trước người, không đụng chạm loạn xạ.
Không biết có phải ảo giác không, Hạ tổng cảm thấy mình vừa bước đến, khuôn mặt nhỏ của Dư Niên đã nhăn lại, ngủ không an ổn chút nào. Hạ Hành Khuyết lùi lại nửa bước rồi đi ra khỏi phòng bệnh, trở lại phòng bên cạnh.
Hắn nói với lão quản gia: “Tôi về phòng, ông cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Lão quản gia gật đầu: “Vâng, Hạ tổng.”
Lại mười phút
Lão quản gia vẻ mặt hiểu rõ: “Hạ tổng, ngài lại tới nữa à?”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Ừm.”
“Tôi vừa liên hệ lại, 12 giờ ngày mai bánh kem dâu tây sẽ được giao tới. Tư thế ngủ của tiểu Hạ tổng cũng vô cùng ngoan, không đụng đến miệng vết thương của tiên sinh.”
“Ừm.”
“Ngài muốn vào trong ngủ với bọn họ không? Nhẹ nhàng một chút sẽ không đánh thức tiên sinh đâu.”
Hạ Hành Khuyết lắc lư ở cửa phòng bệnh liên tiếp ba lần chính là vì điều này.
Hắn cũng muốn ngủ cùng với Niên Niên!
Hắn tưởng tượng mình giống Hạ Tiểu Hạc, ôm gối đầu, lén lút đi vào rồi bò lên giường của Niên Niên Nhưng mà..…
Hạ Hành Khuyết nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Thôi, Niên Niên mãi mới ngủ được, tiểu Hạc thân hình nhỏ, bò lên giường sẽ không bị phát hiện, là tôi thì sẽ bị phát hiện.”
Hạ Hành Khuyết nhìn cửa phòng bệnh lần cuối rồi xoay người trở lại phòng bên cạnh. *
Trong phòng bệnh, Dư Niên gặp ác mộng cả một đêm.
Lúc thì mơ thấy anh bị phản diện lớn một phát súng bắn chết, lúc lại mơ thấy anh bị phản diện nhỏ một phát súng bắn chết. Một lát sau anh lại mơ thấy anh bị phản diện lớn nhỏ “Song kiếm hợp bích.”
Cả một đêm như thế, trên người anh đều là lỗ đạn, giống như một cái bình nước đang tràn nước.
Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức Dư Niên đặt trên đầu giường vang lên.
Đêm qua trước khi ngủ, Dư Niên cố ý nói với lão quản gia muốn đặt báo thức lúc 6 giờ sáng, sau đó cưỡng chế bản thân nhắm mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bởi vì
Anh chuẩn bị 6 giờ sẽ chạy trốn. Nhân lúc mọi người đều đang ngủ, chuồn!
Xuyên thành tiểu pháo hôi cũng không quan trọng, quan trọng là anh và trùm phản diện kết hôn, còn có cả con.
Lúc này không chạy thì còn lúc nào nữa!
Cho nên, khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức kêu lên, Dư Niên nhổm dậy ấn vào đồng hồ báo thức.
Kế hoạch chạy trốn! Bây giờ... Đinh đinh đinh -- Đinh đinh đinh
Dư Niên nhăn mặt lại, dùng sức vỗ vào đồng hồ báo thức.
Cái đồng hồ báo thức này hỏng rồi à? Sao không chịu tắt vậy?
Một giây sau, một bé con chui từ trong chăn ra, vươn tay cầm lấy cái đồng hồ thông minh trẻ con trên đầu giường, tắt báo thức đi.
Dư Niên: ???
Sao bé con này lại chui ra từ trong chăn của anh? Anh lại sinh một đứa à?
Hạ Tiểu Hạc dụi dụi mắt: “Ba nhỏ.....” Bé con dừng lại một chút, thấy biểu tình phức tạp của Dư Niên thì sửa lại: “Chú ơi.”
Dý Niên mơ màng: “Hả? Rốt cuộc bé gọi anh là gì?”
Hạ Tiểu Hạc nhìn anh “Ba nhỏ.”
“Thế sao vừa nãy lại gọi là 'chú'?”
"Ba nhỏ quên con rồi, trước tiên gọi là 'chú', từ từ làm quen rồi sau đó sẽ lại gọi 'ba nhỏ ạ.
"..." Dư Niên giật giật khóe miệng, “Bé thật là chu đáo.”
Hạ Tiểu Hạc nhìn đồng hồ, mới 6 giờ sáng, vẫn còn sớm quá.
Đúng rồi, tối qua bé đặt báo thức, dậy sớm một chút để đi nạp tiền cho ba nhỏ.
Nhưng.... ba nhỏ cũng đặt báo thức sớm như vậy để làm gì nha.
Hạ Tiểu Hạc nghi hoặc nhìn về phía Dư Niên: “Ba nhỏ, bình thường 9 giờ ba mới rời giường, hôm nay ba dậy sớm để làm gì vậy ạ?”
Dư Niên nhìn bé rồi lộ ra một chút xấu hổ, chỉ có thể mỉm cười cho qua. Đương nhiên là chạy trốn rồi.
Nhưng mà không thể nói thật với nhóc con này được.
Dư Niên giấu giếm: “Ba dậy sớm để tập thể dục.”
Hạ Tiểu Hạc liếc một cái đã nhìn thấu: “Ba nhỏ, ba chưa bao giờ dậy sớm để tập thể dục hết.”
“Ba dậy sớm để ăn cơm.”
“Ba nhỏ, hồi trước ba nói muốn dậy sớm đê ăn bò bít tết, nhưng ba cũng không dậy được.”
Dư Niên nghẹn họng, bé con này sao lại hiểu biết về mình hơn cả mình thế.
Lúc này, Hạ Tiểu Hạc như nhớ ra gì đó, kinh ngạc nhìn anh: “Ba nhỏ, có phải ba muốn bỏ rơi con và ba lớn không? Ba muốn chạy trốn!”
Bé con quay đầu lại, hô to ra ngoài cửa: “Ba lớn.....”
Dư Niên nhào tới, bịt miệng bé rồi nhét vào ổ chăn.
"Thả con ra!" Dư Niên một tay ôm nhóc con, một tay túm chăn trùm lên hai người, “Không có, ba không muốn chạy trốn, chỉ là....”
Hạ Tiểu Hạc nhìn về phía anh: “Chỉ là cái gì ạ?”
"Chỉ là....." Dư Niên vắt óc suy nghĩ, "Ba muốn đi tiểu, không thể nhịn đi tiểu được, cho nên mới dậy sớm." “Phù.”
Rất hợp tình hợp lí.
Hạ Tiểu Hạc miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này.
Dý Niên nhéo miệng bé con, khiến bé trở thành vịt con mếu máo: “Nói mau, sao con lại chạy lên giường của ba?”
Hạ Tiểu Hạc ngập ngừng: “Con.....”
Dư Niên đảo khách thành chủ: “Mau thành thật khai ra!”
Hạ Tiểu Hạc che mặt nhỏ lại: “Một mình con không ngủ được, con muốn ngủ cùng ba nhỏ.”
Dư Niên nói: “Nếu muốn ngủ cùng ba thì nói, sao lại lén lút trèo lên giường của ba?”
Hạ Tiểu Hạc phản bác hợp tình hợp lí: “Con cho ba nhỏ bóp mông nhỏ, ba nhỏ và con ngủ cùng nhau, chúng ta huề nhau.”
“Ba bóp mông con lúc nào?”
“Ba có, lúc ngủ ba lén lút bóp mông con.”
Dư Niên cúi đầu nhìn nhóc con.
Ừm, nhìn kĩ thì cũng đáng yêu.
Dư Niên thu lại ánh mắt, nghiêm túc cảnh cáo bé con: “Dù sao lần sau con phải nói với ba, không thì ba xoay người một cái là đè con bẹp dí như tờ giấy đấy.”
"Vâng ạ." Hạ Tiểu Hạc gật đầu, “Ba nhỏ, còn có lần sau nữa sao? Lần sau con vẫn có thể ngủ cùng ba sao?”
11
Logic chặt chẽ, lợi dụng lỗ hỏng, thật không hổ là phản diện nhỏ.
“Không có lần sau!”
Dư Niên ôm bé con ngã lại trên giường.
Có nhóc con ở đây thì anh không thể chạy trốn vào buổi sáng được, vậy thì ngủ thêm một lát vậy.
Dư Niên nhắm mắt, bóp bóp mông của bé con, thuận miệng hỏi: “Con và ba quan hệ có tốt không?”
Hạ Tiểu Hạc nằm trong ngực anh: “Tốt nha, con yêu ba nhỏ nhất.”
Dư Niên lại hỏi: “Vậy vị Hạ tổng kia và ba quan hệ cũng tốt à?”
Hạ Tiểu Hạc gật đầu: “Vâng, ba lớn cũng yêu ba nhỏ nhất.”
Dư Niên chép miệng.
Anh còn lâu mới tin, anh là tiểu pháo hôi đấy, phản diện lớn nhỏ không cho anh một chưởng "song kiếm hợp bích" là vui rồi, ở đó mà yêu anh nhất.
Thấy anh không nói lời nào, Hạ Tiểu Hạc mở to mắt, vươn tay ôm lấy anh: “Ba nhỏ, là thật đó, con và ba lớn đều yêu ba nhất.”
Khoảnh khắc Hạ Tiểu Hạc ôm lấy anh, Dư Niên bỗng nhiên cảm thấy có một luồng điện chạy dọc thoáng qua.
Trái tim anh nảy lên thình thịch. Dư Niên cố gắng bình tĩnh, nhìn về phía Hạ Tiểu Hạc: “Đúng rồi, ba còn chưa biết tên con là gì?”
Hạ Tiểu Hạc trả lởi rất tự tin: “Ba nhỏ, con tên là 'Hạ Tiểu Hạc'.”
Dư Niên gật gật đầu: "Tiểu Hạc? Đây chắc là nhũ danh hả? Tên thật là gì?" Hạ Tiểu Hạc tiếp tục trả lời: “Tên thật là 'Hạc Hạc!”
Dư Niên mơ màng nhíu mày: “Hả? Ai đặt cho con cái tên này vậy? Ha Hả à?”
Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt tự tin dừng lại trên người anh.
Dư Niên nghẹn họng.
Không phải là anh đặt đấy chứ?
"Rất... rất là bá tổng." Dư Niên đành cứu vớt, “Hạ Hạc, sau này con đi nhà trẻ, ai hỏi tên con, con có thể đút hai tay vào túi, ngầu lòi trả lời: 'Ha Hả.”
Ánh mắt Hạ Tiểu Hạc sáng lên: “Ba nhỏ, trước đây ba cũng nói với con như thế.”
Dư Niên: “....”
Khỏe :)
"Tiểu Hạc, con kể cho ba nghe một chút chuyện trước kia được không?" “Vâng!”
Hai người trốn trong chăn, thì thầm to nhỏ nói chuyện.
Tiểu bá tổng gặp được ba nhỏ thì trở thành một bé con lảm nhảm.
Hạ Tiểu Hạc cảm thấy ba nhỏ sau khi mất trí nhớ so với trước kia không thay đổi gì cả.
Hai tiếng sau, lão quản gia nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy xe thức ăn vào phòng bệnh: “Tiên sinh, tiểu Hạ tổng.....”
Trong chăn có hai khối một lớn một nhỏ nhô lên, đang thì thầm.
Lão quản gia cảm thấy rất vui, quả nhiên là phụ tử liền tâm, tiên sinh và tiểu Hạ tổng đã làm quen nhanh như vậy rồi.
Ông cười tươi, giọng nói to hơn: “Tiên sinh, tiểu Hạ tổng, đã đến lúc rửa mặt ăn sáng rồi.” Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc xốc chăn lên, quay đầu lại: "Được." Dý Niên ngồi trên giường xỏ giày, Hạ
Tiểu Hạc đeo đồng hồ lên.
Hạ Tiểu Hạc bỗng nhiên nhớ ra: “Ba nhỏ, ba nói 6 giờ ba muốn đi tiểu, bây giờ đã 8 giờ rồi, ba không vội sao?”
"....." Dư Niên đang xỏ giày cũng phải dừng lại, anh chỉ thuận miệng lừa nhóc con này thôi, ai mà ngờ nhóc con này vẫn còn nhớ.
Không hổ là năng lực trí nhớ siêu mạnh của phản diện nhỏ.
Dư Niên trốn vào phòng tắm, giả vờ mình rất vội vàng.
Rửa mặt xong, Dư Niên cùng Hạ Tiểu Hạc ngồi xuống bàn ăn cơm.
Lão quản gia múc cháo thịt bò ra, đặt trước mặt bọn họ: “Hạ tổng sắp xếp cho tiên sinh làm kiểm tra sức khỏe tổng quát trước 9 giờ sáng, ăn cơm xong có thể đi kiểm tra, Hạ tổng đang đợi ở bên ngoài.”
Dư Niên bưng chén lên: “Vâng, giúp cháu cảm ơn Hạ tổng.”
Trên cửa phòng bệnh có một tấm kính trong suốt, Dư Niên vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Hành Khuyết đứng bên ngoài.
Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu đen, đưa lưng về phía cửa, thân hình cao lớn đĩnh bạt, cảm giác vô cùng áp bức.
Dư Niên chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng thu hồi ánh mắt.
Anh nhỏ giọng hỏi lão quản gia: “Hạ tổng không ăn cơm sáng sao? Dù muốn ăn hay không cũng nên ăn một chút chứ? Ăn xong rồi đến đây.”
Lão quản gia cười nói: “Hạ tổng đã ăn rồi, biết tiên sinh nhìn thấy hắn sẽ lo lắng nên cố ý chờ ở bên ngoài.” Dư Niên cúi đầu đảo cháo thịt bò.
Ngoài cửa, Hạ Hành Khuyết cong khóe môi, Niên Niên lặng lẽ quan tâm hắn, hắn có thể nghe được.
Hạ Tiểu Hạc ăn sáng xong, chùi miệng rồi nói với Dư Niên: “Ba nhỏ, con đi chuẩn bị trước.”
Dư Niên ngẩng đầu: “Con muốn chuẩn bị cái gì?”
Hạ Tiểu Hạc trả lời hợp tình: “Chút nữa ba nhỏ phải làm kiểm tra, con muốn chuẩn bị một chút.”
"Hừm." Dư Niên nâng chén, ngẩng đầu nhìn bóng dáng ngoài cửa một chút, dặn dò Hạ Tiểu Hạc: “Vậy con về sớm một chút.”
Anh không muốn một mình đối mặt với phản diện lớn đâu.
Hạ Tiểu Hạc lên tiếng: “Vâng ạ.”
Dư Niên nhìn theo bé con đi đến trước cửa.
Bé con nhón chân, đôi tay bám vào trước cửa.
Bé con nhón chân, đôi tay bám vào tay nắm cửa, mở cửa ra.
Hạ Hành Khuyết đừng ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại.
Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu, nói với hắn:
“Ba lớn, con đi chuẩn bị một chút.”
Hạ Hành Khuyết khẽ gật đầu: “Ừm.”
Hạ Tiểu Hạc lại hỏi: “Ba đã chuẩn bị tốt chưa?”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Đã chuẩn bị tốt.”
Hạ Tiểu Hạc nghiêm túc nói với hắn: “Đúng rồi, ba lớn, ba không được quên nạp tiền bổ sung cho bệnh viện đâu. Nếu ba không có tiền có thể tìm con, con sẽ trả tiền.”
Lông mày Hạ Hành Khuyết nhảy dựng: “Ba có tiền, con không cần lo lắng chuyện này.”
Trong phòng, Dư Niên bưng chén nghe lén bọn họ nói chuyện. Phản diện lớn nhỏ hình như đang nói tiếng lóng, "Chuẩn bị tốt" cái gì? "Nạp tiền" gì cơ? Nghe không hiểu. Nhưng mà, hình ảnh này cũng không tồi đâu.
Ở ngoài cửa, người đàn ông mặc tây trang đi giày da, cùng với một bé con mặc quần yếm đứng đối diện nhau, thật giống hình ảnh " Cha con hào môn" mà Dư Niên ảo tưởng.
Bỗng nhiên, lão quản gia nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiên sinh, cháo sắp nguội rồi.”
"A?" Dư Niên hoàn hồn, đúng lúc chạm mắt với Hạ Hành Khuyết đang đứng trước cửa.
Phản diện nhỏ đã đi chuẩn bị, chỉ có phản diện lớn đứng ở đó.
Dư Niên hoảng loạn bưng chén cháo lên, ngăn cản ánh mắt của Hạ Hành Khuyết. Hạ Hành Khuyết không nói gì, chỉ nắm lấy tay nắm cửa, đóng cửa lại.
Dư Niên vùi mặt vào chén cháo, trong lúc không để ý nhìn ra cửa, thấy Hạ Hành Khuyết vẫn đứng ở cửa như vừa nãy.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, Dư Niên cảm thấy bóng dáng ấy của hắn có chút cô đơn.
Dư Niên chớp chớp mắt, có phải anh biểu hiện sợ hãi hơi quá không.
Dư Niên vỗ vào mặt mình để lấy lại bình tĩnh.
Trùm phản diện thật cô đơn, có tiền có thương nghiệp của đế quốc, tịch mịch đến nỗi chỉ có mỗi tiền.
Tiểu pháo hôi không cô đơn, ngày nào cũng bị vả mặt, cuối cùng bị bắn chết, cuộc đời muôn màu muôn vẻ. Nghĩ đến lại thấy khổ sở.
Dư Niên ăn sạch chén cháo: “A --”
Ăn cho nghèo tên trùm phản diện luôn.
Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn thấy anh như vậy, cười một chút. *
Hạ Tiểu Hạc ở lại bệnh viện nên dì giúp việc mang một ít đồ đạc của bé vào viện.
Hạ Tiểu Hạc chọn một cái cặp nhỏ màu đen, sau đó lại cẩn thận chọn đồ chơi mình yêu thích nhất cất vào trong cặp.
Bé vừa mới kéo khóa cặp lên thì
nghe thấy tiếng của Dư Niên. "Ba nhỏ?" Hạ Tiểu Hạc quay đầu lại, kéo cặp sách đi ra ngoài.
Bé đẩy cửa ra, chỉ thấy ba nhỏ đang bám trên cửa, được các bác sĩ vây quanh.
Dư Niên như keo dán vậy, dán chặt trên cửa: “Vì sao lại bắt tôi ngồi xe lăn hả? Tôi bị ngã thương ở đầu chứ không phải ở chân, tôi không cần, tôi tự mình đi....”
Lão quản gia kiên nhẫn giải thích với anh: “Tiên sinh, các hạng mục kiểm tra khá nhiều, ngồi sẽ thoải mái hơn một chút đó.”
Dư Niên lắc đầu: “Vậy cũng không cần.”
Kế hoạch chạy trốn buổi sáng đã thất bại rồi, anh định lúc kiểm tra sẽ chuồn đi.
Nếu anh mà ngồi xe lăn thì chạy thế nào được nữa?
Lão quản gia và mấy bác sĩ bó tay, bọn họ cũng không thể kéo Dư Niên từ cửa xuống.
Lúc này, Hạ Hành Khuyết vốn đang đứng ở ngoài cùng đẩy đám người ra đi lên phía trước, nhân lúc Dư Niên không để ý, từ phía sau ôm lấy anh, gỡ tay anh ra rồi ôm anh từ cửa xuống.
Dư Niên toàn thân cứng đờ: ???
Hạ Hành Khuyết mang anh đặt vào xe lăn: “Ngồi xong rồi, đi thôi.”
Hạ Hành Khuyết muốn giúp anh đẩy xe lăn, cúi đầu nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc của anh thì lùi về sau, nói với lão quản gia: “Ông tới đẩy đi.”
Vì để không để dọa đến Dư Niên, Hạ Hành Khuyết lại lùi về phía sau đoàn người.
Hạ Tiểu Hạc lấy từ trong cặp sách ra một con thú nhồi bông màu xanh, chạy chậm lên đưa cho Dư Niên: "Ba nhỏ, cho ba nè." “Cảm ơn con.”
Dư Niên ôm con thú nhồi bông màu xanh, cuộc sống không còn gì luyến tiếc dựa vào xe lăn.
Phản diện nhỏ đeo cặp sách, khuôn mặt nhỏ banh ra, bước chân ngắn ngủn đi theo bên cạnh anh, thề sống chết trung thành với ba nhỏ.
Lão quản gia đẩy xe lăn ổn định, một nhóm bác sĩ cầm theo hồ sơ bệnh án đi phía sau, gió thổi một góc áo blouse trắng.
Phản diện lớn tuy đi cuối cùng nhưng dựa vào lợi thế chiều cao mà quan sát được toàn bộ.
Đoàn người hùng hổ tiến lên.
Dư Niên vùi mặt vào thú bông nhỏ màu xanh, không muốn ngẩng đầu. Đây có phải đi làm kiểm tra không vậy hay là lão đại đang đi ra ngoài vậy?
Tại sao mặt ai cũng biểu hiện "Cái này bình thường" vậy?
Hay là tại anh thấy việc đời ít quá à?
Dư Niên dùng thú bông nhỏ màu xanh đỡ mặt, quay đầu lại.
Hạ Hành Khuyết đi cuối cùng, mặc một bộ tây trang màu đen, vẫn luôn nhìn chằm chằm Dư Niên, cho nên khi Dư Niên vừa quay đầu lại đã chạm mắt với hắn. Dư Niên bị khí thế mạnh mẽ của Hạ Hành Khuyết dọa, trong đầu bỗng vang lên một âm thanh -- Trùm phản diện giá lâm! Tất cả tránh ra! Trùm phản diện giá lâm! Tất cả tránh ra!
Dư Niên quay đầu lại, cứu mạng, ngón chân anh mệt mỏi quá. Anh muốn đào một cái hố to rồi chui xuống quá. *
Hạ Hành Khuyết dùng một chút tiền bao năm tầng của bệnh viện này.
Dư Niên bị lão quản gia đẩy đi, đầu tiên đi thay thuốc cho vết thương trên trán, sau đó lăn lộn qua các phòng, kiểm tra từ đầu đến chân một lần.
Dư Niên vốn không muốn ngồi trên xe lăn, đến khi anh từ phòng kiểm tra số năm đi ra.
Dư Niên kéo lê thân thể mềm nhũn, từ phòng kiểm tra đi ra: “Xe lăn của tôi đâu? Xe lăn của tôi ở đâu rồi?”
Học sinh cấp 3 Dư Niên cho rằng kiểm tra sức khỏe: Đo chiều cao, thể lực và thị lực.
Thực tế kiểm tra sức khỏe: Dụng cụ hiện đại, dược phẩm, giống như chợ bán rau kéo Dư Niên tới lui.
Hạ Hành Khuyết cười cười, nháy mắt ra hiệu với lão quản gia.
Lão quản gia lập tức đẩy xe lăn tới, Dư Niên nằm liệt trên xe lăn, tựa lưng vào chỗ dựa, nhìn thấy khóe môi Hạ Hành Khuyết có ý cười.
Hạ Hành Khuyết nói: “Cố lên, vì sức khỏe của em thôi.”
Dư Niên dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Được rồi, anh công nhận Hạ Hành Khuyết sắp xếp vô cùng hợp lý. Lúc này, Hạ Tiểu Hạc đeo cặp sách trên vai, đi đến bên cạnh Dư Niên: “Ba nhỏ ơi, chân con đau.”
Hạ Tiểu Hạc cũng đi theo bọn họ qua mấy phòng, đã rất kiên trì rồi.
Dư Niên xoa bóp chân nhỏ của bé: “Chân đau thì nghỉ ngơi đi.”
Ám chỉ không thành công.
Tiểu bá tổng ánh mắt trông mong nhìn anh: “Đau quá à.”
Dư Niên giang tay về phía bé: "Vậy đến đây đi." "Vâng." Hạ Tiểu Hạc chui lòng trong lòng Dư Niên, cùng anh ngồi trên xe
lãn. Hạ Hành Khuyết bây giờ mới thể
hiện sự săn sóc của mình. Đúng vậy, thứ hẳn chuẩn bị chính là một cái xe lăn lớn hơn.
Sau một lúc lâu, Dư Niên nằm liệt trên xe lăn, bé con đi mệt đang nằm trong lòng anh, người đẩy xe cũng không biết từ khi nào đã đổi thành Hạ Hành Khuyết. Hạ Hành Khuyết cởi nút tay áo, xắn ống tay áo sơ mi lên, bàn tay to lớn nắm lấy tay nắm của xe lãn, đẩy đi ổn định.
Dư Niên dựa vào chỗ tựa lưng của xe lăn, đầu vừa vặn dựa vào tay Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết vươn tay lên, sờ nhẹ vào mái tóc mềm mại của Dư Niên.
Dư Niên không phát hiện ra, Hạ Hành Khuyết âm thầm cong khóe môi, sau một hồi thỏa mãn thì kiềm chế lại, một làm ra động tác gì nữa. Một nhà ba người đi qua hành lang, đi vào phòng họp.
Mấy vị bác sĩ đã ngồi đợi ở phòng họp, đưa cho Hạ Hành Khuyết bản báo cáo kiểm tra sáng nay: “Hạ tổng.”
“Vất vả rồi.”
Hạ Hành Khuyết cầm báo cáo, Dư Niên trên xe lăn cũng ngẩng đầu. Anh cũng muốn nhìn một chút, vật lộn cả buổi sáng, anh muốn xem rốt cuộc mình có bệnh gì không.
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng nhìn lướt qua bản báo cáo, xác nhận thân thể Dư Niên không có vấn đề gì, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Dư Niên.
Hạ Hành Khuyết đưa bản báo cáo cho anh: "Em muốn xem à?" "Ừm, tôi.... tôi muốn xem." Dư Niên nhận lấy bản báo cáo, Hạ Tiểu Hạc cũng thò đầu vào, "Bé con, con xem
hiểu được sao."
Hạ Tiểu Hạc chỉ vào tên người bệnh trên bản báo cáo: "Tên của ba nhỏ." Dư Niên hỏi tiếp: “Những cái sau thì sao?”
Hạ Tiểu Hạc nhỏ giọng: “Con xem không hiểu.”
Dư Niên giọng còn nhỏ hơn: “Ba xem cũng không hiểu.”
Nhóm bác sĩ xem hiểu, bọn họ giải thích: “Căn cứ vào kết quả các hạng mục, trừ vết thương trên trán, thân thể Dư tiên sinh không có vấn đề gì cả.”
“Mất trí nhớ cũng là do vụ tai nạn xe gây ra. Tình huống tốt nhất thì qua mấy ngày, đại não tự động điều tiết, ký ức sẽ tự động khôi phục.”
Đấy chỉ là tình huống tốt nhất, vẫn còn tình huống xấu nhất.
Hạ Hành Khuyết không nghĩ sẽ khiến Dư Niên để ý tình huống xấu nhất, vì thế liếc mắt với bác sĩ, khiến cho bác sĩ dừng lại.
Hạ Hành Khuyết nhìn giờ, cúi đầu nhìn Dư Niên: “Quản gia đã đặt bánh kem dâu tây, sắp giao đến nơi rồi, em cùng tiểu Hạc đi ăn trước đi.”
Dư Niên nghe thấy "bánh kem dâu tây" thì mắt sáng lên: "Có thể chứ?" "Có thể." Hạ Hành Khuyết gật đầu, “Anh đẩy em qua đó trước.”
"Không cần, không cần." Dư Niên đưa lại bản báo cáo cho hắn, để ý trên xe lăn có một cái nút, ấn một cái. Oạch
Xe lăn đi về phía trước một đoạn dài. Hạ Hành Khuyết đi theo anh, đi trước một bước: “Niên Niên.”
Xe lăn dừng lại trước cửa phòng họp, Hạ Tiểu Hạc từ trên đùi Dý Niên trượt xuống, nhón chân, mở cửa ra.
“Ba nhỏ, mời ra.”
“Được.”
Lại một tiếng oạch --
Dư Niên đi ra ngoài.
Hạ Hành Khuyết dặn dò Dư Niên." Chú ý an toàn."
Dư Niên gật gật đầu: “Được.”
Hạ Tiểu Hạc bò lại vào lòng Dư Niên: “Ba yên tâm đi, con sẽ bảo vệ tốt cho ba nhỏ.” Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc "oạch oạch" đi ra.
Chờ bọn họ đi rồi, vệ sĩ đóng cửa lại, Hạ Hành Khuyết mới quay đầu lại, nhìn về nhóm bác sĩ: “Tình huống xấu nhất là gì?”
Bác sĩ nói: “Tình huống xấu nhất đương nhiên là Dư tiên sinh sẽ mất đi hoàn toàn kí ức mười năm, không có cách khôi phục.”
“Còn tình huống tệ hơn là Dư tiên sinh sẽ thường xuyên đau đầu, gặp ác mộng, di chứng này hiện tại còn chưa nhìn ra, cần thời gian dài để quan sát.”
Hạ Hành Khuyết nghe bọn họ nói vậy, gương mặt có chút nghiêm trọng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy notebook và bút máy luôn mang theo bên mình ra, thấp giọng hỏi: “Có những việc gì cần lưu ý không?” "Đương nhiên vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc mệt nhọc. Hằng ngày có thể kể cho tiên sinh một số chuyện trước kia, chú ý quan sát tình trạng của cậu ấy, nếu xuất hiện di chứng gì phải kịp thời dưa tới bệnh viện.
“Tình huống thân thể của Dư tiên sinh khá tốt, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Nhưng chúng tôi có ý kiến là, Dư tiên sinh nên trở lại hoàn cảnh quen thuộc, giúp cho thương thế của cậu ấy tốt lên.”
“Hạ tổng, ngài nhìn đi, hình như tiên sinh cũng muốn xuất viện.”
Hạ Hành Khuyết viết ra một đống. Nhớ tới bộ dạng sợ hãi của Niên Niên với hắn, nếu muốn mang Niên Niên về nhà thì sợ là hơi khó."
Hạ Hành Khuyết khép notebook lại: “Đi chuẩn bị trước đi.”
“Vâng.” Hạ Hành Khuyết đi ra khỏi phòng họp, đi đến bên ngoài phòng bệnh. Trong phòng bệnh, bánh kem dâu tây chưa được giao tới, Dư Niên ngồi trên xe lăn, Hạ Tiểu Hạc mở cặp sách ra, mang ra những món đồ chơi mà bé đã cẩn thận chọn ra, giúp ba nhỏ giết thời gian nhàm chán.
“Trò chơi ghép hình.”
“Phao nhỏ nè.”
“Công tử gà nhỏ.”
“Đây đều là những món đồ chơi con yêu thích nhất đó, con có thể cho ba nhỏ mượn để chơi.”
"Cảm ơn con." Dư Niên nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của Hạ Tiểu Hạc, bỗng nhiên cảm thấy, bé con này thực ra cũng không tồi.
Vừa đáng yêu vừa bá đạo lại vô cùng tri kỉ.
Hạ Tiểu Hạc lắc lắc đầu, gỡ tay của ba nhỏ ra, cầm món đồ chơi lên: "Ba nhỏ, chơi đồ chơi đi, đừng chơi con." Dư Niên dựng thẳng một ngón tay lên, quơ quơ: “Bé con, ba mang con chơi cái này càng vui hơn.”
Hạ Tiểu Hạc nghi hoặc: “Cái gì ạ?”
Dư Niên ấn cái nút trên xe lăn.
Nó đã thấy rồi -
Chạy đi! Xoay vòng! Xoay vòng! Lướt đi!
Trong phòng bệnh tràn ngập không khí sung sướng.
Ngoài phòng bệnh, lão quản gia đẩy cửa mang bánh kem dâu tây vừa được giao đến: “Hạ tổng, bánh kem....”
Ông tập trung nhìn vào, cơ thể run lên hai cái, bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh 16 tuổi so với tiên sinh 26 tuổi vẫn còn mê chơi, nếu lại bị đâm một lần nữa, lùi thêm mười năm, trực tiếp biến thành 6 tuổi,.....”
Trong mắt Hạ Hành Khuyết mang theo ý cười: “Không sao cả, rất đáng yêu.”
Hắn còn chưa dứt lời, Dư Niên trong phòng bệnh bỗng "A" lên một tiếng. Hạ Hành Khuyết thầm nghĩ không ổn, đột nhiên đẩy cửa phòng ra, bước nhanh tiến vào, đôi tay ấn vào tay vịn của xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khống chế chặt chẽ
được xe lăn.
Thân hình Hạ Hành Khuyết cao lớn, eo hơi cong cong, đầu cúi xuống tạo một cái bóng lớn, bao phủ hoàn toàn Dư Niên.
Dư Niên bị ngã trên xe lăn, tâm hồn còn chưa ổn định mà ngẩng đầu lên, đối diện với yết hầu của Hạ Hành Khuyết, lại ngẩng đầu lên một chút thì thấy cằm của hắn.
Ừm, lại lại ngẩng đầu, thấy trung ba. Lại lại lại ngẩng đầu, thượng ba! *
*
Tác giả có lời muốn nói: Học sinh cấp ba Niên Niên: Mộng tưởng của ta là trở thành một sát thủ ( liếm đao ngầu ngầu) 10 năm sau: Trở thành sát thủ ngầu ngầu lãng mạn.