Edit sha biết vẽ

“Bác sĩ, xin hỏi vừa rồi người bị tai nạn xe được đưa tới, có ai tên Dư Niên không?”

Lão quản gia mặc áo bành tô, mang theo một đội vệ sĩ chỉnh tề, chạy tới đại sảnh bệnh viện Tây thành.

Bác sĩ trực ban bị bọn họ làm cho hoảng sợ, nhìn lướt qua màn hình máy tính: “Ở trong phòng cấp cứu. Các anh đều là người nhà sao? Một người đi đón người, một người tới thanh toán tiền viện phí đi.”

Lúc này, một bé con tròn tròn, tay chân ngắn ngủn, thò tay lên quầy hướng dẫn.

“Cháu là người nhà, quét mã của cháu đi ạ.”

Bác sĩ trực ban nhìn xuống dưới quầy hướng dẫn.

Chỉ thấy một cậu bé khoảng chừng ba tuổi, đứng còn chưa cao đến quầy hướng dẫn, mặc một cái quần yếm màu đen lịch thiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, tay giơ lên cao.

Cổ tay cậu bé đeo một cái đồng hồ thông minh của trẻ con, trên màn hình đang hiển thị mã vạch thanh toán.

Bác sĩ trực ban sửng sốt, đây là con cái nhà ai vậy?

Bé con nghiêm túc nói: “Cháu là Hạ Tiểu Hạc, con trai của Dư Niên, mau quét mã đi ạ.”

"Ồ được." Bác sĩ trực ban vội vàng cầm máy quét mã lên.

Tích! Thanh toán thành công. Hạ Tiểu Hạc thu tay về, nói vào đồng hồ: “Ba lớn, con tìm thấy ba nhỏ rồi, ở bệnh viện Tây thành ạ, tiền cũng trả xong rồi, bây giờ phải làm gì đây a.”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ổn: “Đưa đồng hồ cho bác sĩ đi”

“Vâng ” hạ tiểu hạc dơ tay lên, “Bác sĩ, ba lớn của cháu muốn nói chuyện với chú.”

Bác sĩ trực ban mê mang, gia đình này rốt cuộc gồm những ai thế?

“Ba lớn của cháu là ai?”

"Chào anh, tôi là Hạ Hành Khuyết của tập đoàn Hành Niên." Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói nghiêm túc trầm ổn.

Bác sĩ trực ban mở to mắt, tập đoàn Hành Niên? Hạ Hành Khuyết!

Tập đoàn Hành Niên bây giờ là tập đoàn thương nghiệp có quy mô lớn nhất trên thế giới, còn được gọi là Đế chế thương nghiệp Hành Niên."

"Đế chế thương nghiệp Hành Niên" được sáng lập bởi Hạ Hành Khuyết, một thanh niên tài hoa tuấn tú, năm nay mới 27 tuổi.

Tập đoàn Hành Niên vươn tay tới nhiều lĩnh vực, bệnh viện này do tập đoàn Hành Niên bỏ tiền ra xây, quầy hướng dẫn dán nhãn hiệu tập đoàn Hành Niên, mà máy quét thanh toán trong tay bác sĩ cũng in logo của tập đoàn Hành Niên.

Hạ Hành Khuyết không cho bác sĩ trực ban thời gian khiếp sợ, tiếp tục nói : “ tôi đã biết tai nạn xe trên đường Tây thành, người yêu Dư Niên của tôi cũng là một trong số người bị thương, xin hỏi tình hình bây giờ của em ấy như thế nào?”

Bác sĩ trực ban còn chưa hoàn hồn, lắp bắp trả lời: "Dư.... Dư tiên sinh hình như là bị chấn thương ở đầu....." Hạ Hành Khuyết trầm giọng xuống: “Quy mô bệnh viện anh quá nhỏ, không thế cấp cứu cho người bị thương cùng một lúc được. Tôi đang liên hệ lãnh đạo bệnh viện anh, bệnh viện đứng tên tập đoàn Hành Niên sẽ lập tức phái xe cứu thương và trực thãng tới để cứu hộ người bị thương, đồng thời giảm áp lực cho bệnh viện của anh.”

“Cho nên phiền anh báo cho bác sĩ và y tá hỗ trợ di chuyển người bị thương. Chi phí phát sinh trong quá trình cứ hộ sẽ do tập đoàn Hành Niên chịu.”

Bác sĩ trực ban liên tục gật đầu: “Được, được.”

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, người yêu của tôi không được xảy ra chuyện gì.”

“Ngài yên tâm, Dư tiên sinh sẽ không có việc gì.”

“Tốt lắm.”

Hạ Hành Khuyết vừa dứt lời, điện thoại trên quầy hướng dẫn đã vang lên.

Bác sĩ trực ban nhận điện thoại: “A lô? Viện trưởng ạ? Vâng vâng, tôi lập tức thu xếp ngay.”

Hắn cúp điện thoại rồi chạy về phía phòng cấp cứu: “Mau! Mau chuyển bệnh nhân đi!”

Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng, nhóm bác sĩ ra ra vào vào, bước chân vội vã, áo blouse trắng loang lổ vết máu.

Lão quản gia cùng vệ sĩ đi tìm Dư Niên, Hạ Tiểu Hạc được hai vệ sĩ trông chừng, đứng ở góc tường.

Hạ Tiểu Hạc nhìn đám người đang khóc thút thít, không tìm thấy baba của mình.

Bé con có chút lo lắng, nhỏ giọng nói vào đồng hồ: “Ba lớn, ba nhỏ sẽ không sao đúng không ạ?”

Hạ Hành Khuyết chắc nịch: “Ba nhỏ sẽ không sao đâu, ba tới ngay đây.”

*

Trên đường cao tốc, một chiếc Maybach màu đen đang lao vút đi. Tài xế ngồi phía trước, Hạ Hành Khuyết ngồi ở hàng ghế phía sau, nắm chặt lấy điện thoại di động, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên. Di động truyền đến tiếng của cấp dưới báo cáo tình hình.

“Hạ tổng, đã tìm được tiên sinh rồi a.”

“Tiên sinh bị chấn thương ở đầu, hiện giờ vẫn chưa tỉnh.”

“Chúng tôi sẽ lập tức hộ tống tiên sinh đến bệnh viện nhà mình. Hạ tổng?”

Hạ Hành Khuyết lên tiếng, ngữ khí trầm thấp: “Phải đảm bảo em ấy không xảy ra chuyện gì.”

Vẻ mặt lo lắng của Hạ Hành Khuyết không ăn nhập gì với giọng nói nghiêm túc bình tĩnh. Áo vest tùy tiện ném sang một bên, mái tóc được vuốt chỉnh tề đã bị cào rối loạn, hai ba sợi rũ xuống trước trán."

Lúc nhận được tin Dư Niên bị tai nạn, hắn đang đang đi công tác ở thành phố bên cạnh.

Vốn dĩ chỉ là chuyện làm ăn nhỏ, phái cấp dưới đi là được, hắn không cần đích thân đi.

Thế nhưng hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hắn và Dư Niên, từ nửa tháng trước, Dư Niên đã ám chỉ rõ ràng bảo hắn đi công tác, bản thân sẽ chuẩn bị cho hắn một bất ngờ.

Hạ Hành Khuyết đương nhiên hiểu ý anh, đi một chuyến căn bản không cần thiết đến thành phố bên cạnh."

Buổi sáng hôm nay, Dư Niên gửi cho hắn một tin: ( Hạ tổng thân mến, đồng hồ báo thức Tiểu Ngư xin nhắc nhở thời gian anh về nhà là 7 giờ tối nay, không được đến trễ về sớm! Moaz!"

Hạ Hành Khuyết nghe lời vợ, ngoan ngoãn ở trong khách sạn xem tài liệu, không đi đâu cả."

Đến 5 giờ chiều nay, Hạ Hành Khuyết nhận được điện thoại của bệnh viện, cả người đều cứng đờ.

Hắn nắm chặt di động, lao ra khỏi khách sạn, gọi cho tài xế, cấp dưới và quán gia, mãi đến khi ngồi trên xe, tay hắn vẫn không nhịn được mà phát run.

Hạ Hành Khuyết cúi đầu, nhìn chằm chằm vào di động.

Hắn như dã thú đang trong trận chiến, chỉ cần điện thoại phát ra một âm thanh nhỏ thôi cũng khiến hắn cảnh giác, tiến vào trạng thái chiến đấu, sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào của Dư Niên.

Hắn và Dư Niên quen nhau từ thời cấp 3, đại học cũng học cùng nhau, đến khi tốt nghiệp đại học xong, hắn lập tức cầu hôn Dư Niên.

Đến bây giờ, bọn họ kết hôn đã 5 năm, con cũng 3 tuổi rồi, Hạ Hành Khuyết chưa từng nghĩ tới cuộc sống không có Dý Niên sẽ như thế nào. Hai mắt Hạ Hành Khuyết đỏ ngầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe lao vút qua, mở miệng lần nữa, giọng đã khàn khàn, không được bình tĩnh như vừa rồi: "Lái nhanh nữa lên." Tài xế giẫm chân ga: “Hạ tổng, đã nhanh hết cỡ rồi.”

Hạ Hành Khuyết chỉ lạnh nhạt ra lệnh: “Nhanh hơn nữa đi, tiền lương gấp 30 lần.”

*

Hai tiếng lái xe bị tài xế giảm bớt còn nửa tiếng.

Sắc trời đã dần tối, chiếc xe Maybach đi tới rồi dừng lại dưới lầu bệnh viện tư nhân tập đoàn Hành Niên.

Còn chưa dừng hẳn, Hạ Hành Khuyết đã xuống xe.

Cổng bệnh viện đã có hai ba bác sĩ đứng chờ, thấy hắn tới, vội vàng tiếp đón.

"Hạ tổng, phần lớn người bị thương ở

bệnh viện Tây thành đều được chuyển tới đây, tình hình cơ bản....." "Niên Niên đâu? Niên Niên thế nào rồi?" Hạ Hành Khuyết ngắt lời bọn họ, chân bước không ngừng tiến vào bệnh viện, nôn nóng ấn nút thang máy.

Nhóm bác sĩ theo hắn vào thang máy: “Dư tiên sinh bị thương ở trán, đã được bãng bó. Trên người không có vết thương ngoài, tình huống đã ổn định.”

Hạ Hành Khuyết nhìn màn hình thang máy không ngừng nhảy số, thoáng yên tâm lại.

Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Chút nữa phải gọi lão quản gia mua bánh kem dâu tây mà Dư Niên thích mới được, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh Dư Niên che lại cái trán, vành mắt hồng hồng, nhìn hắn nói: "Không ăn bánh kem dâu tây thì không khỏe được." Dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Giây tiếp theo, giọng nói chần chờ của bác sĩ vang lên phía sau hắn: “Hạ tổng...”

" Hửm?" Hạ Hành Khuyết đang nhìn vào kính trong thang máy, sửa sang cổ áo sơ mi của mình một chút.

Trong lúc vội vàng hắn đã để quên áo khoác trên xe, Dư Niên đang bị thuơng, hẳn phải biểu hiện trầm ổn một chút, để Dư Niên an tâm dựa vào.

Nhóm bác sĩ liếc nhau, nhẹ giọng nói: “Tình huống của Dư tiên sinh có hơi đặc biệt một chút.”

"Có ý gì?" Hạ Hành Khuyết đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác, khí thế cường thịnh, "Niên Niên bị sao rồi?" Đúng lúc này, thang máy đến nơi, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Nhóm bác sĩ biểu tình phức tạp: “Ngài tự mình đến xem đi ạ.”

Hạ Hành Khuyết thu lại khí thế, bước nhanh ra khỏi thang máy.

Trước phòng bệnh VIP, lão quản gia và nhóm vệ sĩ đứng nghiêm túc, Hạ Tiểu Hạc bám vào cửa, dán mắt nhìn qua khe.

Hạ Hành Khuyết đi nhanh tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lão quản gia đan hai tay trước người, nhẹ giọng chào hỏi: "Hạ tổng." Hạ Tiểu Hạc quay đầu "Hư" một tiếng: “Ba lớn, hình như ba nhỏ không nhớ gì hết, bác sĩ đang khám cho ba nhỏ đấy ạ.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, cũng thì thầm: “Không nhớ gì hết?”

"Vâng ạ." Hạ Tiểu Hạc nghiến nghiến răng sữa, “Vừa nãy ba nhỏ còn nói con là con của người khác, tức chết con rồi, con rõ ràng là con trai của ba nhỏ mà.”

Bé con nhích nhích mông, hào phóng nhường cho ba lớn một chút xíu khe cửa.

Hạ Hành Khuyết nhìn vào bên trong, nhíu mày càng sâu hơn.

Thanh niên hai mươi mấy tuổi, ngồi trên giường bệnh. Gương mặt thanh tú nhưng sắc mặt lại tái nhợt, trên trán quấn một lớp băng gạc dày, thậm chí máu còn thấm ra dưới lớp băng.

Hạ Hành Khuyết cảm thấy tim mình như bị ai bóp một cái.

Sao Niên Niên lại bị thương nặng như vậy?

tất cả 58

%

Hai bác sĩ đứng cạnh giường bệnh, tay cầm hồ sơ bệnh án, ôn tồn dò hỏi Dư Niên: “Tiên sinh, ngài còn nhớ tên của mình không?”

Thanh niên trên giường gật gật đầu: “Dư Niên.”

Hai cha con họ Hạ ngoài cửa thở phào một hõi: “Vợ/baba còn nhớ rõ tên của mình, giỏi quá đi!”

Bác sĩ lại hỏi: “Vậy giới tính của ngài là?”

Khuôn mặt nhỏ của Dư Niên trắng bệch, khóe miệng giật giật: "Tôi có bị đâm thành đồ ngốc đâu." Anh dừng lại một chút, trước ánh mắt cổ vũ nóng bỏng của bác sĩ, bất đắc dĩ trả lời: “Nam.”

Hai cha con họ Hạ lại thờ phào một hơi nữa: “Vợ/baba không bị ngốc, lại còn rất thông minh, càng giỏi hơn nữa.” Bác sĩ cũng hơi yên tâm, tiếp tục hỏi: “Còn tuổi thì sao?”

Dư Niên nghiêm túc nhìn bác sĩ rồi chớp chớp đôi mắt: "16 tuổi!" Nhóm bác sĩ: ???

Hai cha con họ Hạ: !!!

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Ba lớn, không phải ba nhỏ năm nay 26 tuổi sao ạ?”

Ánh mắt Hạ Hành Khuyết hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Dư Niên, lên tiếng: “Ừm.”

Hạ Tiểu Hạc đã thành thạo tính toán cộng trừ hai chữ số, đếm đếm ngón tay: “ Hai mươi sáu trừ đi mười sáu là bằng mười, ba nhỏ thiếu mất mười tuổi rồi.”

Hạ Hành Khuyết vẫn nhìn chằm chằm Dư Niên: “Ừm.”

Hạ Tiểu Hạc hỏi: “ Lúc ba nhỏ 16 tuổi thì ba lớn mấy tuổi? Đang làm gì ạ?”

Hạ Hành Khuyết không cần nhớ lại, thấp giọng đáp: “Ba 17 tuổi, mới vừa chuyển trường, cùng Niên Niên thành bạn cùng bàn.”

Hạ Tiểu Hạc tiếp tục hỏi: “ Vậy lúc đó con mấy tuổi ạ?”

Hạ Hành Khuyết phũ phàng trả lời: “Con âm bảy tuổi.”

Hạ Tiểu Hạc: Bảo bảo hoang mang- ing.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play