Bạn Trai Đến Từ Âm Phủ

Chương 4: Âm hồn không tan


2 tháng

trướctiếp

Thiếu niên kia gật đầu không ngừng, lấy lòng nói: "Ta làm sao dám cùng ngài tranh.."

Người đàn ông kia không tỏ ý kiến nghiêng đầu, đầu ngón tay thon dài búng một cái, ánh đèn chớp tắt kia, bỗng nhiên hồi phục bình thường, thang máy bắt đầu một lần nữa hoạt động!

Thiếu niên ăn tóc như được đại xá, chỉ nghe thang máy "Đinh" một tiếng lập tức rời khỏi, nghiêng ngả lảo đảo, đầu cũng không dám quay lại.

Có lẽ là bởi vì cái nam nhân tóc dài kia khí thế khiếp người, ta vẫn luôn cúi đầu cũng không dám ngẩng lên, liền cảm thấy bên cạnh người lạnh căm căm, giống như đang nằm trên giường hàn ngọc trong truyền thuyết.

Ta ngửi được mùi đàn hương lan tỏa khắp nơi, cảm giác lạnh lẽo đang tới gần, hắn.. Muốn dựa lại đây!

Ta cũng không biết dũng khí từ đâu ra, đầu còn không kịp có phản ứng, chân ta đã xung phong mang theo ta ở thời điểm cửa thang máy sắp khép lại, xông ra ngoài.

Thiếu niên ăn tóc kia đã sớm chạy mất hút, ta theo bản năng sinh tồn chạy thang bộ xuống lầu, lấy tốc độ nhanh nhất đời này chạy đi xuống!

Cái thiếu niên ăn tóc kia liền đã đủ đáng sợ rồi, mà nam nhân tóc trắng kia, nhìn dẹp nhưng hiển nhiên so với với tên thiếu niên kia thì càng đáng sợ hơn!

Chờ ta từ lấy lại tinh thần thì bất giác đã xuống tới rồi dưới lầu từ lúc nào.

Giống như mộng du chạy xuống lầu, ánh mặt trời nóng rát chiếu vào trên người ta mà ta còn cảm thấy lạnh.

Ta cuối cùng cũng đã biết, cái gì gọi là hồn vía lên mây, cái gì kêu khóc không ra nước mắt.. Hiện tại, ta nên làm thế nào mới tốt? Không tưởng được ngay chính lúc này, một bàn tay gắt gao kéo cánh tay ta lại: "Ngươi đi đâu?"

Ta bị dọa a, cơ hồ trái tim muốn ngừng đập, nhưng là nghĩ lại thấy không đúng, âm thanh này, như thế nào nghe quen thuộc như vậy đâu?

"Cái nha đầu đầu chết tiệt nhà ngươi, trang điểm cũng không làm, quần áo cũng không đổi, là ai cho ngươi như thế này đi ra ngoài?" Quả nhiên, là giọng nói của dì hai hận rènsắt không thành thép: "Biết ngươi không đáng tin cậy, cũng không nghĩ tới ngươi có thể không đáng tin cậy tới rồi trình độ này, thật là làm tiểu Lưu chờ đến năm sau?"

Ta quay đầu lại, chỉ thấy dì hai đang tức giận, màu môi đỏ tươi đang phát động lên xuống, phát huy tối đa toàn bộ năng lực lải nhải mà phía sau dì hai là một người nam nhân đang đứng, nhìn hơn ba mươi tuổi, tướng ngũ đoản, cạo tóc ngắn, mặc một thân tây trang, bụng phệ, trên bụng thắt dây nịch chói lóa, mà trên cổ mập mạp, lúc ẩn lúc hiện dây xích vàng rực rỡ lấp lánh.

Bên cạnh người nam nhân kia, một chiếc xe bất ngờ dừng lại, dì hai lẩm bẩm xe tốt: Một chiếc xe màu đen mới Passat.

"Dì hai, ta.. Ta có việc gấp.." Ta còn muốn giãy giụa, lại cùng giống như con mồi mắc vào mạng nhện, giãy giụa cũng không làm nên chuyện gì.

"Có việc gì gấp, có thể làm ngươi bỏ tiểu Lưu lại?" Dì hai giữ chặt cánh tay ta, không cho ta giãy dụa dụa kéo lại bên cạnh xe Passat: "Lại đây tìm ngươi thật là tìm đúng chỗ, chậm một bước, không biết ngươi đi dạo chơi chỗ nào! Cho nên mới nói, duyên phận, duyên phận, đây là duyên phận, mau lên xe, tiểu Lưu có một cửa hàng chúng ta qua đó uống hoa tiêu trà đi."

Nam nhân được gọi là tiểu Lưu tươi cười thân thiết nói: "Dì, là trà hoa."

"Đều tốt đều tốt, đầu năm nay, cái gì đều cũng có thể pha trà.." Dì hai đem ta nhét vào ghế phụ Passat t, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cùng tiểu Lưu tán gẫu một chút, xe tốt như vậy, còn có điều hòa, ngồi nhiều thoải mái! Dì hai ngươi a, vì ngươi, đã tìm hiểu rất kỹ!"

"Dì, ngài yên tâm!" Tiểu Lưu kia cũng không lỡ mất thời cơ liền ngồi vào ghế lái: "Ta cùng tiểu lục, nhất định tốt!"

"Ai!" Dì hai một khuôn mặt cười tươi như hoa, so đối ta còn thân thiết hơn: "Tiểu Lưu a, dì tin được ngươi! Nhà của chúng ta Lục Kiều, liền giao cho ngươi chăm sóc!"

Dì hai, còn chưa tới trình độ này đi?

Mà Passat đã nhanh như chớp lăn bánh, nhìn từ kính chiếu hậu bên trong xe, thấy vẻ mặt đe dọa của dì hai, thiệt mà mệt tâm.

"Tiểu lục, còn chưa có tự giới thiệu nha." Tiểu Lưu tự bắt đầu cuộc trò chuyện trước: "Ta kêu Lưu quốc lương, cùng quán quân Thế vận hội Olympic cùng tên, dễ nhớ đi?"

"Tên đẹp Tên đẹp." Ta phải giấu nỗi lo lắng, cũng gật gật đầu: "Ta tên là Lục Kiều."

"Ta biết, nghe dì nói, ngươi biết vẽ tranh?" Mặt tiểu Lưu tươi sáng cười, lộ ra một viên răng vàng: "Thiếu nữ nghệ thuật a!"

Xem ra tiểu Lưu thừa dịp này chiếm được không ít vào tay.

"Hải, học sinh mà thôi.. Vì vừa vào đại học tài học." Ta miễn cưỡng cười cười, trong lòng đều loạn thành một nồi cháo, hoàn toàn không biết chính mình ở nói bậy gì đó: "Hứng thú biến thành sứ mệnh lúc sau, liền tính xong rồi."

"Lời này nói rất đúng!" Tiểu Lưu chụp thật mạnh tay lái một chút: "Vừa nghe chính là người nhân phẩm tốt, không nói gạt ngươi, ta liền thích người có nhân phẩm tốt, con trai ta cũng thích!"

"Con trai," ta lên tiếng, lúc này mới phản ứng lại đây: "Ngươi có con trai?"

"Dì ngươi không nói cho ngươi biết?" Tiểu Lưu không để bụng nói: "Con trai ta năm nay năm tuổi, trước kia ta mở công ty vật liệu xây dựng, làm ăn được nên về sau càng ngày càng bận, càng ngày càng vội, không có một người mẹ bên cạnh hắn không được, ngươi vừa lúc, về sau có thể dạy cho hắn vẽ tranh, miễn cho ta tốn tiền cho hắn đi học môn năng khiếu, nhiều tiền a! Hiện tại những lão sư đó chính là nơi để con nít tiêu tiền, học cái gì đều mắc!"

Tiểu Lưu vừa nói xong, ta nghe thấy ở chỗ tay nắm cửa xe trước có tiếng cùm cụp vang lên, lơ đãng liền cúi đầu đi xem.

Tiểu Lưu chú ý tới tầm mắt ta, liền tùy tiện nói: "Đừng để ở trong lòng, xe cũ sao, chính là nó có nhiều bệnh vặt, kỳ thật lại nói tiếp, ta liền thích mua đồ cũ, hoặc là kiểu lỗi thời quá thời hạn lại không quá cũ, tiện nghi, còn lợi ích thực tế! Cùng hàng mới, cũng không kém quá nhiều!"

Đại khái, ta cũng coi như là mua cái quá cũ đi?

Sắp tới đèn đỏ, xe dừng, ta vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có tiếp lời tiểu Lưu, một người thực tế, ta thấy đầu một người phụ nữ đang từ từ tới gần cửa sổ xe.

Người phụ nữ cách ta một mặt kiếng, đang nhìn vào bên trong xe như ăn trộm. Nàng mặc đồng phục công nhân màu xanh biển, trước ngực có đeo một cái bảng tên, giống như một công nhân phân xưởng bình thường.

Chính là trên đầu nàng, bị thủng một lỗ như quả trứng gà, máu theo gương mặt chảy xuống.

Mà trong miệng nàng, hàm răng đã sớm rơi rớt mất tiêu, khoang miệng bên trong tối om, tiếng gió, mơ hồ không kêu rõ: "Mở cửa! Làm ơn cho ta đi vào!"

"Cùm cụp cùm cụp.." Ngoài cửa xe tiếng đập loạn xạ, chính là đôi bàn tay đã bị tàn phá của nàng kia, một đôi bàn tay máu me be bét đã lộ ra xương cốt, đang ở liều mạng vặn vẹo nắm cửa xe, tựa hồ đang nóng nảy muốn từ bên ngoài đi vào trong xe!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp