Tô Vãn Kiều suy nghĩ kỹ liền nói.

"Em nhớ các thương hiệu lớn như Lannuo, Fister, và Yingshi đều sản xuất đồ bảo hộ và khẩu trang không đạt tiêu chuẩn trong thời kỳ dịch bệnh. 

Các công ty này còn có hoạt động kinh doanh bất hợp pháp rất nghiêm trọng. Còn các thương hiệu nhỏ khác cũng có hành vi tương tự, nhưng không chi tiết lắm, cụ thể phải do anh tự mình điều tra thôi."

Phó Hoài Yến nhẹ gật đầu, hết sức chăm chú lắng nghe lời của Tô Vãn Kiều.

"Còn về các loại thuốc giá cao như acetaminophen, ibuprofen, aspirin. Những loại thuốc này đều là giá cao khó cầu. 

Anh chỉ cần chuẩn bị trước các biện pháp đối phó, nếu làm tốt công tác phòng chống từ trước thì sẽ không phát sinh tình trạng thuốc bị đẩy giá trên trời đâu."

Tô Vãn Kiều cảm thấy, lấy khả năng hiện tại của Phó gia, nghiên cứu ra thuốc đặc trị cúm không phải là vấn đề gì lớn. 

Trong tình trạng có thuốc đặc trị, các loại thuốc cảm cúm khác cũng chỉ là phụ trợ, không bị người dân tranh nhau mua như trong tình tiết của kịch bản. 

Việc người dân tranh mua thuốc chủ yếu là do không biết thuốc nào có hiệu quả, chỉ có thể thử nhàu. Đối mặt với sự tuyệt vọng, dù có là 1% thì cũng tình nguyện thử. 

Bất quá họ cũng không am hiểu về thuốc, chỉ có thể dùng thuốc hạ sốt và thuốc cảm để giảm triệu chứng mà thôi. Căn bản không thể diệt trừ tận gốc.

Nàng biết một số bệnh nhân không có phản ứng với thuốc thông thường, chỉ có thể chịu đựng cơn đau cảm cúm tra tấn, cuối cùng đều là ngạnh kháng tự lành, tự mình khỏi bệnh.

Những biện pháp dân gian, thuốc đông y,… Chỉ cần nghe nói có hiệu quả, người dân đều muốn thử, mục đích duy nhất là để cứu mạng. Ai ai cũng không muốn c.h.ế.t a!

Nhìn xem những điều này, cũng làm người ta thấy đau lòng, chua xót.

Hiện tại, tình hình chắc chắn sẽ khác. Bọn hắn có lợi thế về thời gian và biết trước được tình tiết, nên có khả năng lớn sẽ kiểm soát được toàn cục.

Phó Hoài Yến nghe rõ từng lời của Tô Vãn Kiều, cũng đồng cảm với những suy nghĩ này.

Biện pháp hiện tại là nghiên cứu ra thuốc đặc trị.

Bởi vì Tô Vãn Kiều đã gợi ý cho mình rằng, Lạc tiến sĩ bọn hắn trước đó đã nghiên cứu một dự án vắc-xin, nhưng đã bị đình chỉ vì không sinh lợi và lỗ vốn nghiêm trọng.

Thật trùng hợp là loại vắc-xin chưa hoàn thành này lại có thể phòng ngừa virus F1.

Hiện tại, đội ngũ của tiến sĩ Lạc đã bắt đầu nghiên cứu lại loại vắc-xin này, hơn nữa còn nghiên cứu về nhiều loại virus hơn so với trước.

Loại vắc-xin này dù không nhằm cụ thể vào virus F1A, nhưng chủng F1A là biến thể của virus cúm truyền thống, nên có thể theo dấu vết để phát triển. 

Vắc-xin này dù không đạt hiệu quả 100%, nhưng vẫn có tác dụng phòng ngừa 80%. Hơn nữa, virus Fa1 cũng trải qua 4-5 lần biến thể trong thời gian dịch bệnh, nên vắc-xin này đã đủ để phòng ngừa.

Điểm quan trọng là thuốc đặc trị cúm.

Bất kể chủng virus biến thể bao nhiêu lần, bệnh nhân nhiễm bao nhiêu lần, trong cơ thể có bao nhiêu kháng thể, tất cả đều cần thuốc đặc trị cảm cúm.

Loại thuốc này giúp người bệnh hạ sốt ngay lập tức, giảm thiểu tổn thương của virus đến cơ thể đến mức thấp nhất.

Đây là vấn đề mà Phó Hoài Yến đang suy nghĩ.

Trước mắt đã nghiên cứu được một thời gian dài. Ngoài đội ngũ của tiến sĩ Lạc ra, còn có một nhóm khoa học gia hàng đầu với hàng trăm người từ khắp nơi trên thế giới mà Phó Hoài Yến tiêu tốn một số tiền khổng lồ mới chiêu mộ được. 

Anh rất tin tưởng vào họ!

Vợ chồng hai người đang vui vẻ trò chuyện thì điện thoại của Phó Hoài Yến reo lên. 

Anh nhấc máy. Nghe được tin tức từ đầu dây bên kia, đôi mắt anh sáng lên, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.

Một lát sau anh cúp máy.

Phó Hoài Yến nén sự kích động lại, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói với Tô Vãn Kiều.

"Bọn hắn đã có tiến triển quan trọng trong nghiên cứu thuốc đặc trị cho chủng virus cúm Fn biến thể. Loại thuốc này khác hoàn toàn với các loại thuốc khác, có hiệu quả điều trị 99% các loại virus cúm. 

Thực nghiệm cho thấy đối với phần lớn các chủng virus cúm, hiệu quả điều trị của thuốc này cao gấp bốn lần so với thuốc thông thường. 

Hiện tại, dù chưa thử nghiệm với chủng Fn1, nhưng với các chủng cùng họ, thuốc này vẫn có hiệu quả nhất định."

Tô Vãn Kiều nghe vậy trong lòng cao hứng không thôi. Mới thời gian ngắn thôi mà đã có tiến triển trong nghiên cứu.

Nàng nhận ra rằng, có tiền có thế có năng lực quả thật là quá khác biệt. Những việc mà người bình thường cho là khó lên trời, không thể làm nổi thì Phó gia lại có thể dễ dàng làm được.

Hiện tại, dựa theo sự phát triển như thế này, chắc chắn sẽ nghiên cứu ra thuốc đặc trị. Các loại thuốc cảm cúm phổ thông chỉ là phụ trợ. 

Ở trước mặt thuốc đặc trị thì chúng chỉ là tiểu đệ mà thôi, ngay cả xách dép cũng không được. Căn bản không cùng cấp bậc để đặt lên bàn cân so sánh.

Thật là một sự phát triển tốt đẹp. Vậy là trong lần dịch bệnh này, phần lớn người dân bình thường cũng sẽ được cứu rồi.

Một bên khác, Phó Dư Trạch đã lập tức làm theo chỉ dẫn của Tô Vãn Kiều, tìm đến nữ diễn viên đang quay phim ở Hoành Điếm.

Tuy nhiên, hắn lại bị đối phương từ chối ngay khi mở miệng. Vì Nhan Thu Nhiên là một minh tinh nổi tiếng, thân phận có chút đặc thù. Hơn nữa, tình huống này nói thế nào cũng rất kỳ lạ. 

Nào ai có thể tin tưởng bản thân đang yên đang lành, đột nhiên lại có một vị bác sĩ đến nói bản thân nàng bị mắc bệnh này bệnh nọ, cần phải phẫu thuật gấp.

Ai tin nổi chứ! 

Huống chi, nàng còn là minh tinh có tiếng tăm nữa, chẳng may vị bác sĩ này vì mục đích nào đó mà cố ý nói hươu nói vượn thì sao?

Mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng cảm thấy đau bụng đó, nhưng cũng không có triệu chứng rõ ràng a. Nàng cũng cho rằng đó là do thói quen ăn uống không lành mạnh của mình gây ra mà thôi. 

Vậy nên khi vị bác sĩ Phó này bất ngờ đến nói với nàng rằng bản thân nàng đã mắc phải khối u ác tính, nàng căn bản không tin chút nào. 

Còn tưởng vị bác sĩ này có vấn đề gì về thần kinh không nữa! Người bình thường không ai làm vậy cả!

Tuy nhiên, nàng vẫn có chút sợ hãi. Dự định sau khi quay xong bộ phim này sẽ đi kiểm tra tổng quát một lần cho an tâm.

Nhưng Phó Dư Trạch đã không thể chờ được nữa, vì hôm nay Nhan Thu Nhiên sẽ quay ngoại cảnh. Chính tại địa điểm này, Giang Nhược Ninh cũng sẽ quay phim. 

Hắn đoán rằng, khi cả hai đều có cảnh quay ngoại cảnh, chắc chắn sẽ có tình huống quan trọng xảy ra.

Tám phần mười là Giang Nhược Ninh sẽ cứu nàng ta vào thời điểm này, và tình huống lại là một chuyện khác ‌.

Nếu Giang Nhược Ninh cứu Nhan Thu Nhiên, có lẽ nàng ấy sẽ tìm bác sĩ khác để phẫu thuật.

Lần này Phó Dư Trạch đã quyết tâm phải giành được bệnh nhân này. Hắn tự tin rằng mình có thể giúp nàng ấy phẫu thuật với chi phí thấp nhất. Vì Tô Vãn Kiều đã nói rằng, yêu cầu của nữ diễn viên này là không để lại sẹo.

Phẫu thuật nội soi ổ bụng cải tiến hoàn toàn phù hợp với yêu cầu này.

Bởi vì hắn biết các phương pháp phẫu thuật truyền thống chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Đang suy nghĩ, hắn liền vận dụng Phó gia quan hệ để đến đoàn phim gặp đối phương.

Nữ diễn viên tên là Nhan Thu Nhiên.

Mặc dù nhìn Phó Dư Trạch có chút không kiên nhẫn, nhưng vì hắn là người Phó gia nên nàng chỉ có thể nói chuyện một cách cứng nhắc: 

"Tứ thiếu, ta đã nói là ta không sao! Đợi khi nào có thời gian, ta sẽ đi kiểm tra. Hiện tại công việc quay phim rất bận rộn, ta thực sự không có thời gian a. Nếu không có việc gì khác, xin thứ lỗi ta không tiếp được, ta phải tiếp tục công việc của mình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play