Phó Hoài Yến cùng Phó Diệc Sơ lúc mới nhìn thấy tiếng lòng Tô Vãn Kiều, chú ý tới trong nội tâm nàng thường dùng "Nguyên chủ" để xưng hô.
Mặc dù câu nói trước sau không khó để lý giải, xưng hô thế này là hình dung bản thân Tô Vãn Kiều, nhưng là cảm thấy cùng nam nữ chủ, nhân vật phản diện đồng dạng có chút hàm nghĩa đặc thù.
Lại thêm tính cách Tô Vãn Kiều gần đây có biến hóa rất lớn, suy đoán có thể là cùng xưng hô thế này có quan hệ trực tiếp hay không.
Bất quá dù nói thế nào, nếu như không phải Tô Vãn Kiều biết rất nhiều sự tình mà bọn hắn không biết, thì dù bọn hắn có muốn cải mệnh cũng không có cơ hội để cải biến kết cục bi thảm.
Phó Hoài Yến cũng bắt đầu nghĩ lại, trước kia mình đối Tô Vãn Kiều xác thực quá qua loa sơ sài, nếu như không phải nghe được tiếng lòng của nàng, khả năng hiện tại hắn vẫn chưa ý thức được, về sau tuyệt đối sẽ không thế này nữa.
Phó Diệc Sơ cũng chú ý tới điểm ấy, hắn trước kia liền biết tình cảm vợ chồng của đại ca đại tẩu không tốt, vả lại trước đó hắn cũng không không thích Tô Vãn Kiều, căn bản không có cùng người đại tẩu này chung đụng.
Thông qua ngoài ý muốn đọc được tâm nàng, trong lòng không còn cảm thấy khó chịu với nàng nữa.
Huống hồ, tính cách đại tẩu dù có thế nào đi nữa, bọn hắn cuối cùng vẫn là người một nhà, tại hạng mục đấu thầu khu thổ địa Diên Nam này, sự tình bên trong rất quan trọng, liên quan rất lớn đến lợi ích Phó gia.
Cũng nhờ điểm này làm cho cái nhìn của Phó Diệc Sơ đối với vị đại tẩu Tô Vãn Kiều này hoàn toàn khác hẳn, hắn thật tâm hy vọng tình cảm vợ chồng hai người có thể tốt lên một chút, dù sao Phó gia này ai rời đi cũng không được a.
Nếu mình là người biết được kết cục Phó gia trong tương lai, là đứa con trời chọn, hắn hi vọng có thể giúp đại ca đại tẩu hai người hòa hoãn quan hệ vợ chồng.
Tô Vãn Kiều cũng cảm giác được thái độ Phó Hoài yến đối với chính mình có chút khác biệt, đặc biệt là từ lúc đi dạo phố trở về, nam nhân này phảng phất thay đổi 180 độ, dễ nhận biết nhất là lúc nói chuyện với nàng, đối phương nhìn chăm chú ánh mắt của mình, cái này cùng trước kia đều là chưa từng có.
Phải biết rằng, nàng trước kia viết tiểu thuyết cũng hay quan sát thần thái nhân vật, Phó Hoài Yến trước kia là cuồng ngạo, lạnh lùng kiêu ngạo không để bất kỳ ai vào mắt, cũng không phải chỉ riêng đối với nguyên chủ dạng này lãnh đạm, mà đối với những người khác cũng thế.
Phó Diệc Sơ cùng Phó Hoài Yến cũng cùng một cái đức hạnh, có đôi khi Phó Diệc Sơ thậm chí so với anh hắn có hơn chứ chả có kém, đôi khi thể hiện là khí chất phú nhị đại, nhất là đối với nguyên chủ thái độ cực kì khinh thường. Bất quá lúc này giống như cùng trước kia có chút không đồng dạng.
Lời nói có thể gạt người, nhưng ánh mắt lại không lừa được người.
Lúc ta tôn trọng một người thì đầu tiên chính là an tĩnh nghe nàng nói chuyện, con mắt là nhìn chăm chú đối phương, ở đây là nhìn nàng.
Cho nên nàng sau khi phát hiện điểm này, nàng phi thường kinh ngạc.
Thật ra Phó Hoài Yến cùng Phó Diệc Sơ chuyên tâm nhìn chăm chú lên Tô Vãn Kiều, là đang chú ý trên đầu nàng có nội dung mới xuất hiện hay không mà thôi.
Lúc này lại đột nhiên nhìn thấy.
【 Phó Hoài Yến cùng Phó Diệc Sơ rốt cục cũng học được cách dùng con mắt đê nhìn người a, ta trước kia vẫn luôn cho rằng ánh mắt của bọn hắn là sinh trưởng ở trên đỉnh đầu thôi. Làm gì nhìn ai cũng đều hếch mặt lên trời, đúng kiểu nhìn người bẳng nửa con mắt a.】
"..."
Phó Hoài Yến trầm mặc, hắn trước kia mặc dù có chút khắt khe, nhưng chắc không dến nổi như nàng diễn tả đâu nhỉ? Nhìn người bằng nửa con mắt? Hắn có sao? Sao hắn không có kí ức gì hết vậy cà. Chẳng lẽ hình tượng hắn trước kia trong mắt Tô Vãn Kiều là khắt khe cùng không coi ai ra gì sao?
Bất kể nói thế nào thì hình tượng trượng phu của mình đều quá thất bại.
Phó Diệc Sơ đlúc trước đối với đại tẩu là cái đức hạnh gì, hắn tự nhiên trong lòng hiểu rõ, thật sự là nghĩ đến liền cảm thấy ngại giùm cho bản thân. Cho nên lúc thấy đại tẩu hắn trong lòng nghĩ như vậy, hắn thấy cũng không có sai, bất quá về sau hắn sẽ không đối với đại tẩu với bộ dạng này nữa, cũng biết dạng này là không đúng, bởi vì đối người một nhà như vậy là không tôn trọng.
Một đường không nói chuyện.
Phó Hoài Yến cùng Phó Diệc Sơ về công ty xử lý sự tình, hai người đều bận rộn về hạng mục đấu thầu khu thổ địa Diên Nam, còn có trước mắt biết được trong tương lai Phó gia có thể sẽ lâm vào nguy cơ bởi vì Giang gia. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, hắn khẳng định không thể lưu cái tai hoạ ngầm này được.
Trước mắt đã biết thân phận nữ chính, tự nhiên muốn thông qua Giang Nhược Ninh xác định thân phận nam chính là ai, sau đó thừa dịp bọn hắn chưa có thành tựu nổi bật gì, liền đem hết thảy bóp c.h.ế.t trong trứng nước.
Tô Vãn Kiều trở lại hào trạch, vô tư thoải mái đi spa làm đẹp, dưỡng da đắp mặt nạ, hưởng thụ để người hầu xoa bóp, thể nghiệm dụng cụ trắng đẹp, sau khi làm xong lại mặc thử lễ phục vừa mua cùng đồ trang sức, hết thảy đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc đầu vốn định đi ngủ trưa một chút.
Bất quá dưới lầu người hầu đột nhiên có chút khẩn trương nói: "Phu nhân, là điện thoại của phu nhân reo, có người nói có việc muốn tìm ngài."
Tô Vãn Kiều trong lòng rất nhanh liền xuất hiện một cái bóng dáng, một cái trung niên quý phụ nhân ánh mắt sắc bén - bà bà Trần Mộ Ngọc, là bà bà có tính cách xảo trá thái độ nghiêm khắc nhất với nàng trong gia đình hào môn này.
Bà bà Trần Mộ Ngọc ngay lúc trước khi nguyên chủ gả vào Phó gia đã không thích nàng rồi, cảm thấy nàng không có quy củ thục nữ như các vị tiểu thư trong gia đình danh môn xã hội thượng lưu. Ngược lại bởi vì gia giáo không tốt, toàn thân toát ra khí chất phóng khoáng, cho nên bà bà phi thường không thích nàng, thậm chí bởi vì tính cách nguyên chủ thường hay náo đến tự sát, nhiều lần răn dạy nàng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng ngày càng căng thẳng.
Cú điện thoại lúc nãy gọi tới, tự nhiên lòng nàng nổi lên dự cảm kẻ đến không thiện.
Tô Vãn Kiều nhấc điện thoại lên nghe, học ngữ khí nguyên chủ hô:"Mẹ.... Ta là Vãn Kiều."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ trung niên tức giận răn dạy: " Ngươi còn chưa c.h.ế.t hả."
"....."
"Ân mẹ, ta còn chưa có chết, ngược lại còn hoạt bát nhảy loạn được đây này."
Tô Vãn Kiều vừa nghe điện thoại liền nghe thấy có người đang khịa mình, nàng làm sao có thể tâm tình tốt, tự nhiên là khịa trở lại.
Bất quá trước đó nguyên chủ năm lần bảy lượt náo tự sát là chuyện mọi người đều biết, mà những chuyện này cũng trở thành chủ đề bàn tán trong giới thượng lưu, Phó phu nhân cảm thấy rất mất mặt, trong lòng cực kì không thích cô con dâu này.
Nàng chính là không quen nhìn nguyên chủ đụng một tí là muốn tự sát, chạm một xíu là tuyệt thực, phảng phất như là đang áp chế với nàng vậy. Cho nên nguyên chủ náo càng lớn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng cứng ngắc, cuối cùng dẫn đến kết cục không thể vãn hồi là nguyên chủ bị đuổi ra khỏi Phó gia,
Trần Mộ Ngọc thần sắc khẽ biến, tàn nhẫn nói: "Ngươi bây giờ học được cãi bướng rồi đúng không?"
"Con dâu không dám."
Tô Vãn Kiều buồn bực ngán ngẩm, thản nhiên nói, đầu ngón tay xanh nhạt chỉnh chỉnh sửa sửa quần áo một chút, một hồi lại chỉnh chỉnh sửa sửa lại trang sức, hiển nhiên không có đem thanh âm trong điện thoại để ở trong lòng.
Dù sao nàng chỉ cần tùy tiện đối phó với người này một chút, đi kịch bản đi một chút, lúc nên náo thì náo một chút, lúc chia tay nên cầm phí tổn tinh thần thì cầm một chút, lúc nên ly hôn thì nhanh chóng để hôn nhân tách rời, không níu kéo, không u sầu, cứ bình bình an an sống tiêu diêu tự tại là được.
Cho nên cùng người nhà họ Phó không có để ý quá nhiều. Cứ êm êm tuân theo kịch bản là được,
Trần Mộ Ngọc ngăn chặn chính mình tức giận nói: "Có mấy vị phu nhân giao hảo danh lưu đang dùng tiệc trà ở chỗ ta bên này, ngươi bây giờ qua đây tiếp khách."
Tô Vãn Kiều hồi tưởng một chút, cái này cũng là kịch bản trong sách, bất quá cũng không phải tình tiết trọng yếu gì, bởi vì nhờ buổi trà chiều này mà nàng càng bị người nhà họ Phó chán ghét vứt bỏ, đây là nguyên nhân giúp mình có thể đẩy nhanh tốc độ kịch bản cốt truyện a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT