Bởi vì phải tham gia một sự kiện của nhãn hàng với tư cách đại sứ thương hiệu, Hạ Huyễn Thần đã xin nghỉ phép 2 ngày.

Đêm hôm trước, sau chuyện ở bãi giữ xe của phim trường, Tạ Ninh đã bay thẳng về Đô Thành, nghỉ ngơi một đêm.

Sáng hôm nay, cô quyết định dậy sớm để đem quần áo đi giặt ủi sạch sẽ cho kịp chiều mang về lại bên căn hộ cho Hạ Huyễn Thần.

Là một lưu lượng đang hot bỏng tay cho nên Hứa Phi vô cùng cẩn thận khi an bài nơi ở cho Hạ Huyễn Thần.

Đây khu chung cư cao cấp Phúc Điền, nằm ở vị trí đắc địa của Đô Thành, kế bên sông Kỳ.

Chung cư Phúc Điền gồm sáu khối nhà xếp so le tạo thành hình đóa hoa với rất nhiều cây xanh bao bọc xung quanh. Mỗi tầng đều có đầy đủ tiện ích với hồ bơi lộ thiên và nước ấm trong nhà kính cùng công viên mở. Ngay khi vừa ra mắt, thiết kế này đã nhận được giải thưởng cao nhất tại liên hoan kiến trúc lớn nhất thế giới.

Hệ thống bảo vệ ở đây cũng vô cùng chặt chẽ và dày đặc, đảm bảo sự an toàn và riêng tư tối đa của cư dân nơi đây.

Chính vì vậy, không ít người giàu có đã chọn lựa Phúc Điền làm nơi an cư ở Đô Thành.

Trước đây, khi mới đi theo Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh đã từng mấy lần đến đây, sau này khi có Trương Bình, Hứa Phi không cho cô đến nữa, mọi chuyện đều hẹn ở văn phòng của Hạ Huyễn Thần tại Thần Uy Bạo Vũ.

Nghĩ lại, có lẽ Hạ Huyễn Thần đã nói gì đó nên Hứa Phi mới quyết định như vậy.

Nhìn vali quần áo thơm phức trong tay, lại nhớ đến buổi sáng thư ký Triệu đã nhắn cho cô rằng giám đốc Hứa không có ở văn phòng, Tạ Ninh dứt khoát bắt xe đi thẳng đến Phúc Điền, ấn tầng 20 của tòa số 6.

Vì đã đến đây mấy lần, thông tin đăng ký của Tạ Ninh vẫn còn trong hệ thống, bảo vệ cũng không gây khó dễ mà đưa cô đến thẳng khu vực thang máy.

Căn hộ của Hạ Huyễn Thần được trang trí đơn giản nhưng không vì thế mà đánh mất sự sang trọng với toàn bộ đồ nội thất là hàng nhập khẩu, ba tông màu chủ đạo được sử dụng là đen, trắng và xám.

Tạ Ninh lò dò đi vào, bên trong không có gì quá khác biệt so với lần cuối khi cô đến đây vào năm ngoái.

Sau khi định vị được phòng để quần áo, Tạ Ninh vội vàng kéo vali đi vào.

Theo như tập tính sinh hoạt của Hạ Huyễn Thần, nếu không phải trường hợp khẩn cấp, anh không bao giờ bay chuyến bay sáng sớm.

Như vậy, Trương Bình sẽ đặt vé vào khoảng tầm ba giờ chiều trở đi để Hạ Huyễn Thần có thời gian ngủ nghỉ và ăn uống.

Dự kiến máy bay sẽ đáp xuống sân bay Đô Thành trễ nhất là bảy giờ tối.

Đủ thời gian cho Tạ Ninh sắp xếp mọi thứ gọn gàng và trở về nhà trước khi giáp mặt với Hạ Huyễn Thần ở đây.

Sau những lời nói có vẻ đụng chạm của anh ở bãi xe ngày hôm đó, Tạ Ninh cảm giác có hơi quẫn bách khi đứng trước Hạ Huyễn Thần.

Mỗi lần đi quay, vali trang phục của Hạ Huyễn Thần đều phải chuẩn bị đầy đủ và chu đáo, bởi vì anh có bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng.

Dù gia cảnh trước kia không được khá giả nhưng có lẽ phong thái quý tộc đã ăn từ trong máu, cho nên ngay cả khi sống trong điều kiện bần hàn, Hạ Huyễn Thần vẫn toát lên sự gọn gàng chỉn chu đầy lịch lãm ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng đã sờn và quần tây phẳng phiu bạc màu.

Sau này khi thành danh, khí chất vương giả cao lãnh đến mức cấm dục lại càng toát ra mạnh mẽ.

Bởi vậy, Tạ Ninh cũng tự hiểu, người như Hạ Huyễn Thần càng có yêu cầu rất cao về đồ dùng cá nhân của mình.

Quần áo dự sự kiện sẽ không bao giờ mặc lại lần thứ hai, nếu bị ám mùi thì dứt khoát vứt đi nếu không có điều kiện giặt ủi sạch sẽ.

Tạ Ninh tìm kiếm rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được một tiệm giặt ủi tay nghề khá tốt, vợ chồng chủ tiệm cũng là người kỹ tính lại thẳng thắn chân thật, mùi hương liệu của nước giặt tẩy lại không quá nồng, Hạ Huyễn Thần vô cùng hài lòng mỗi lần Tạ Ninh mang quần áo đi giặt trở về.

Giũ giũ bộ quần áo ngủ được bọc trong tấm nilon trong suốt, Tạ Ninh hít hà một hơi dài, hương hoa cỏ dường như ngập tràn cả căn phòng.

Xử lý xong mấy bộ quần áo cồng kềnh, bên trong còn có một túi vải nhỏ được gấp lại gọn gàng, là đồ lót của Hạ Huyễn Thần.

Tạ Ninh cầm lên, lôi ra ngắm nghía thử, tất cả đều cùng một thương hiệu nổi tiếng, là hàng nhập khẩu, chất liệu mát mẻ lại co giãn tuyệt đối, sờ vào đã thấy thích rồi.

Hiếm có tiệm giặt ủi nào lại tôn trọng ý kiến của khách hàng như chỗ này, Tạ Ninh đã ngỏ ý yêu cầu họ giặt tay với đồ lót, còn đồng ý trả tiền giặt ủi gấp đôi.

Chất liệu vải đắt tiền như thế, lại là loại trang phục nhạy cảm, cứ vứt bừa vào trong máy giặt công nghiệp, ba hồi mấy bận là hư ngay.

Nhìn xem, cũng chỉ có tiệm này là làm ăn thành thật, không hề qua loa dối trá với cô dù chỉ một lần.

Tạ Ninh ghé sát mặt vào chiếc quần tứ giác kiểm tra một lần nữa, đang tính tìm kiếm hộc tủ để nhét nó vào, sau lưng vang âm thanh của đồ vật bị ném lên bàn.

Hạ Huyễn Thần, người lý ra giờ này phải ngồi ở phòng VIP của sân bay Long Châu, chẳng biết trở về từ lúc nào, đang đứng sau lưng cô, đồng hồ trên cổ tay đã tháo ra, gương mặt không có chút biểu cảm nhưng lại toát ra một cỗ âm trầm đáng sợ.

“Cô đang làm gì ở đây?”

Âm thanh không lớn, nhưng khiến Tạ Ninh giật nảy mình, mồ hôi tự động thấm ướt trán.

“Em mang quần áo đi giặt sạch sẽ đến…!” Âm thanh lí nhí trong miệng.

Chỉ nhận được cái cười khẩy của đối phương.

Hạ Huyễn Thần sải bước đến trước mặt cô, vẻ âm u không hề rút bớt đi, trái lại còn thêm sự khinh ghét: “Bớt vẽ chuyện đi Tạ Ninh, có trợ lý nào mang quần áo của nghệ sĩ đi giặt mà lại lục tung đồ lót của người khác ra như vậy hay không?”

Lúc này nhận ra trên tay cô vẫn là cái quần tứ giác của Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh sợ hãi vội vàng buông tay, muốn lựa lời giải thích: “Là kiểm tra… kiểm tra một chút thôi!”

Hạ Huyễn Thần dường như không nghe vào tai, chỉ lạnh lẽo nhả từng chữ: “Tôi đã từng nói, không muốn cô bước chân vào căn hộ này.”

“Cô vẫn cố tình khiêu chiến giới hạn của tôi.”

Ánh mắt sắc bén b.ắ.n về phía Tạ Ninh, dưới đáy mắt là một cơn bão ngầm đang vần vũ.

Tạ Ninh sợ hãi, chắp tay muốn nói xin lỗi nhưng lời đến miệng lại cứng ngắc không mở ra được: “Em… em…!”

“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây, đì mà nói với Hứa Phi.”

“Anh Thần…!” Nghe đến giám đốc Hứa, Tạ Ninh run rẩy, bởi chỉ có những chuyện nghiêm trọng, Hạ Huyễn Thần mới yêu cầu Hứa Phi ra mặt giải quyết.

Không để Tạ Ninh nói thêm một lời, Hạ Huyễn Thần gầm lên một tiếng: “Cút ngay!”

Tạ Ninh không dám chần chừ, vội vàng nhảy dựng lên chạy như bay ra khỏi căn hộ.

Sự sợ hãi quấn quanh trái tim nhỏ như một cái lồng từ từ siết chặt, khiến cô không thở nổi.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Sao Hạ Huyễn Thần lại trở về sớm thế chứ?

Tạ Ninh vò đầu bứt tai, muốn khóc mà không được, cả người quay cuồng trong mơ hồ.

Những lời anh nói, hôm nay Tạ Ninh rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hạ Huyễn Thần rất ghét cô!

Đến bây giờ Tạ Ninh mới chân chính nhận ra điều đó.

Điện thoại của cô vang lên dồn dập, trên màn hình hiển thị số của Hứa Phi.

Tạ Ninh cảm giác có điềm chẳng lành, gấp gáp bắt xe đến công ty giải trí Thần Uy Bạo Vũ.

Có vẻ Hứa Phi vừa từ bên ngoài trở về, áo khoác còn chưa kịp cởi ra.

Vừa nhìn thấy Tạ Ninh, biểu cảm tức giận tràn ra ào ạt như nước lũ.

“Cô đã làm gì đấy hả? Tôi đã dặn dò cô rất kỹ lưỡng rồi mà Tạ Ninh? Cô nghe không lọt tai à?”

Hứa Phi không hề giữ hình tượng mà gào thét trong văn phòng, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tạ Ninh chỉ trích.

“Sáng nay em có hỏi thư ký Triệu, nhưng anh không có ở văn phòng, nghĩ anh Thần chắc sẽ không về sớm như vậy, cho nên em mới quyết định mang vali quần áo sạch qua Phúc Điền cho anh ấy, em không nghĩ là… ” Tạ Ninh nức nở, cô cũng không thể nào giữ được bình tĩnh trước cơn thịnh nộ của Hứa Phi.

“Cô nghĩ, nghĩ cái gì mà nghĩ, một khi tôi đã đích thân dặn dò thì cô phải hiểu đó là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, chớ có mà phạm phải, bây giờ thì hay rồi, để chính Hạ Huyễn Thần phải lên tiếng, cô nói tôi làm thế nào để bao che cho cô đây hả Tạ Ninh?” Hứa Phi bóp đầu phiền chán nhìn đối phương đang khóc lóc trước mặt.

“Bàn giao lại công việc, đưa trả chìa khóa xe và nhà, tôi kêu thư ký Triệu thanh toán tiền lương tháng này và tháng sau cho cô, coi như là đền bù cho nhân viên bị cho thôi việc.” Căn phòng im lặng khoảng vài phút, cuối cùng cũng vang lên âm thanh mệt mỏi của Hứa Phi.

Thôi việc?

Tạ Ninh trừng to con mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sự xoắn xuýt thay bằng vẻ mặt kinh hãi.

Không được, chưa tính đến số tiền mà cốt truyện đề cập đến, nếu bây giờ cô bị cho thôi việc thì phải làm sao?

Xuất thân của nguyên chủ không tốt, học vấn cũng thuộc dạng làng nhàng, là dân tỉnh lẻ lên thành phố thuê nhà sống tạm bợ qua ngày.

May mắn gặp được Hứa Phi khi đang loay hoay làm nhân viên phục vụ ở quán cafe mà anh ta hay ghé uống mới có cơ hội được làm việc ở Thần Uy Bạo Vũ, bây giờ bị cho thôi việc, Tạ Ninh biết lấy gì để mưu sinh.

Kiếp trước tốt nghiệp đại học có tiếng ở tỉnh còn không ngóc đầu lên được, đời này nền tảng của nguyên chủ còn tệ hơn, hỏi cô làm sao có thể chịu đựng tiếp tục mấy chục năm nữa?

Tạ Ninh không nhịn được òa khóc, chạy vội đến giữ lấy tay áo của Hứa Phi: “Giám đốc Hứa đừng đuổi việc tôi, tôi sai rồi, từ nay tôi không bao giờ như thế nữa, đừng đuổi việc tôi mà!”

“Chịu thôi, cô cũng biết chủ nhân thực sự của công ty này là Hạ Huyễn Thần, tôi chỉ thay cậu ta điều hành mà thôi, cô lại còn đi chọc giận người ta.” Hứa Phi có chút thương hại nhìn cô nói: “Mà đây không phải là lần đầu, Trương Bình đã mấy lần nói chuyện với tôi, nhưng thấy đến cô làm việc chu toàn, lại thành thành thật thật, không nghĩ đến cô có thể làm ra những chuyện này…!”

“Giám đốc Hứa, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội được không? Tôi thề, từ nay tôi sẽ không làm phiền anh Thần nữa, thậm chí không xuất hiện trước mặt anh ấy luôn, cho tôi làm công việc chạy vặt nào đó cũng được, đừng đuổi tôi mà!” Tạ Ninh nghe đến đây vội vàng túm chặt lấy tay anh mà khóc nấc lên từng hồi.

Không nghĩ mọi chuyện lại đi đến nước này, chỉ có thể mặt dày van xin năn nỉ người trước mặt.

Hứa Phi nhìn cô gái nhỏ khuỵu gối nghẹn ngào, dường như cô đang cố gắng đè ép những giọt nước mắt vào trong nhưng không được, đành phải để nó chảy tràn ra hai gò má đỏ bừng, trông vô cùng nhếch nhác.

Nhớ đến hình ảnh lí lắc nhanh nhẹn ngày thường của Tạ Ninh, dáng vẻ lúc nào cũng tươi vui, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ, giờ đây là đứng trước mặt anh khóc bù lu bù loa không ra hình dạng gì, Hứa Phi có đôi phần thương cảm.

Dù gì Tạ Ninh cũng còn trẻ, đối diện với một Hạ Huyễn Thần quá xuất sắc, trong lòng vô ý nảy sinh những xúc cảm ái muội cũng là chuyện bình thường.

Đó cũng là lý do mà Hạ Huyễn Thần rất ngại khi tuyển chọn trợ lý nữ cho anh.

Trong chuyện này cũng có lỗi của Hứa Phi, lúc đó công ty mới thành lập, không có nhân sự, Tạ Ninh lại hiểu chuyện, chu đáo, biết làm việc, tiền lương cũng không hề đòi hỏi, cho nên anh mới cắt cử cô đi chăm sóc cho Hạ Huyễn Thần.

Âu cũng là do anh tạo ra cớ sự này, Hứa Phi cảm thấy mình cũng không thể quá nhẫn tâm với Tạ Ninh.

“Thôi được rồi, nếu cô đã biết sai như vậy, tôi cũng không muốn làm người tuyệt tình.” Suy nghĩ một lúc, Hứa Phi cân nhắc nói với Tạ Ninh: “Để cô đi thời điểm này cũng hơi đột ngột, tôi cũng chưa tìm được người nào thay thế. Vậy đi, nếu cô đã hứa thì tôi cũng mạnh dạn tin tưởng thêm một lần, từ hôm nay cho đến khi đóng máy ở phim trường Long Châu còn hai tháng nữa, cô biết thân biết phận một chút, đừng quấy rầy Hạ Huyễn Thần, những chuyện còn lại cứ theo như cũ mà làm, cố gắng tránh mặt đừng để cậu ta nhìn thấy cô rồi đ.â.m ra bực dọc. Sau khi trở về Đô Thành, tôi sẽ sắp xếp lại nhân sự, có lẽ cũng sẽ tuyển thêm được người mới, lúc đó tôi và cô sẽ xem xét lại lần nữa rồi tính toán sau.”

Nghe thấy Hứa Phi không đuổi việc mình nữa, Tạ Ninh vội vã gật đầu: “Vâng ạ, hết thảy đều nghe giám đốc Hứa.”

“Nhớ kỹ, đừng quấy rầy Hạ Huyễn Thần nữa, tôi không còn khả năng bao bọc cho cô thêm lần nữa đâu.” Hứa Phi trước khi rời đi cẩn thận dặn dò, giọng nói có chưa đầy sự cảnh cáo.

“Tôi biết rồi giám đốc Hứa, sẽ không để anh thất vọng đâu.” Tạ Ninh mừng rỡ, ngay lập tức đứng lên khom lưng cảm tạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play