Tạ Ninh cố gắng chịu đựng nụ hôn thật sâu thật dài của Hạ Huyễn Thần.
Anh đã vứt bỏ sự đứng đắn và xa cách thường ngày, bộc lộ một mặt điên cuồng và cố chấp của mình trước mặt cô, Tạ Ninh không dám không nương theo, nếu không chỉ có bản thân mình bị thiệt thòi mà thôi.
Đột nhiên cơ thể Tạ Ninh hẫng một nhịp, cả thân hình bay lên không trung rồi thật nhanh đáp xuống chiếc giường nệm êm ái phía sau.
Ngay lập tức một cỗ sức nặng ập đến ghì chặt lấy Tạ Ninh.
Mà từ đầu đến cuối đôi môi anh chưa hề rời khỏi gương mặt của cô.
Sự thân mật ái muội càng lúc càng vồ vập, càng lúc càng nóng bỏng.
Như thể muốn nuốt chửng Tạ Ninh vào trong bụng.
Cứ như vậy kéo dài, Tạ Ninh khẳng định đêm nay mình sẽ thất thân ở nơi này mất thôi.
“Hạ Huyễn Thần, dừng lại!” Tạ Ninh hét lên.
Đổi lại là sự dày vò mạnh mẽ hơn của đối phương.
Cô dùng hết sức bình sinh quẫy đạp trong tuyệt vọng, bàn tay đ.ấ.m loạn xạ lên vai của Hạ Huyễn Thần, giọng hét đến khản đặc.
“Hạ Huyễn Thần, anh đã hứa là sẽ không làm gì cơ mà!”
“Tên khốn này, nói lời không biết giữ lời, đúng là tên khốn!”
Tạ Ninh gom hết tất cả những từ ngữ mắng chửi nặng nề nhất mà mình thu nhặt được từ lúc còn trong bụng mẹ đến giờ, cố gắng khiến cho Hạ Huyễn Thần ngừng lại.
Tiếng thở hổn hển bên tai chậm dần.
Cuối cùng Hạ Huyễn Thần cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ninh.
Ánh mắt đỏ ngầu của sự say tình vẫn còn chưa tan hết, Hạ Huyễn Thần trầm khàn cười khẽ một tiếng bên tai cô: “Ngoại trừ tên khốn này tên khốn kia, em còn lời nào để mắng chửi nữa không thế?”
“Vô sỉ, hạ lưu, chỉ biết bắt nạt con gái nhà lành.” Tạ Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn là thứ lừa đảo, gạt người nữa.”
Hạ Huyễn Thần phì cười: “Tôi cũng chưa làm gì mà đã bị nói nặng như vậy ư?”
Tạ Ninh hừ lạnh: “Anh đã nói vậy thì giờ anh buông tôi ra đi.”
“Không, tôi muốn ôm em ngủ.” Hạ Huyễn Thần nghiêng người sang một bên rồi kéo cô sát vào mình, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy vòng eo của cô vuốt ve.
Tạ Ninh không đồng ý muốn dịch ra: “Nhưng tôi khó chịu.”
Hạ Huyễn Thần lại bắt đầu giở giọng đe dọa: “Bây giờ một là ngoan ngoãn nằm ngủ thế này, hai là chúng ta làm vài chuyện vận động đêm khuya, tôi không ngại đâu, em cũng biết sức lực của tôi dẻo dai đến cỡ nào mà.”
Tạ Ninh ngay lập tức không dám hó hé thêm nữa, yên lặng nằm trong lồng n.g.ự.c ấm nóng của Hạ Huyễn Thần, để mặc anh ôm rịt mình trong vòng tay rắn chắc.
Hai người duy trì tư thế thân mật như vậy cả một đêm.
Giấc ngủ an ổn rất nhanh đã kéo đến.
Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên, Tạ Ninh mơ màng mở mắt.
Trần nhà cao đính một chùm đèn pha lê đắt giá vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Tạ Ninh có chút ngẩn người.
Cô loay hoay muốn trở mình lại đụng phải một lồng n.g.ự.c rộng rãi đang phập phồng lên xuống, cảm giác da thịt ở bụng mềm đang được người xoa bóp ngay lập tức làm cho Tạ Ninh tỉnh táo trở lại.
Cô thế mà lại ngủ chung với Hạ Huyễn Thần trên cùng một chiếc giường.
Một lần nữa.
Tạ Ninh vò đầu bực bội, cô dùng sức muốn vứt cánh tay đang choàng qua người mình sang một bên, lại đụng phải gương mặt đẹp như tạc tượng của Hạ Huyễn Thần đang say ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Ninh nhìn thấy Hạ Huyễn Thần trong bộ dáng hiền lành không chút xâm lượng như thế này.
Đôi môi hơi hé mở.
Hàng lông mi dài đen rậm như lông quạ điểm xuyết cho ngũ quan của anh càng thêm thu hút.
Dường như Hạ Huyễn Thần đang mơ gì đó, hàng chân mày hơi nhíu lại, bàn tay to vô thức lần mò đến vị trí bên cạnh muốn ôm lấy vuốt ve.
Tạ Ninh không biết sao lại trở nên im lặng, ánh mắt nhìn ngắm người đàn ông xinh đẹp đang tìm kiếm hơi ấm từ trên người cô rồi vùi đầu vào hít hà như đứa trẻ.
Nếu Hạ Huyễn Thần không phải là nam chính trong thế giới này, nếu anh không phải là người sẽ sánh đôi với nữ chính Châu Sa, Tạ Ninh chắc chắn không thể cưỡng lại mà đổ gục dưới chân anh.
Nhưng trước nay Tạ Ninh đều là người thực tế đến mức nhát gan, không muốn dây vào phiền phức, khi cô đã nhận định một vấn đề không mang lại kết quả tốt cho mình, Tạ Ninh sẽ không bao giờ cho phép mình d.a.o động.
Đáng tiếc thật.
Dù gì có thể tận hưởng một người đàn ông đẹp trai đến mức hoàn mỹ như Hạ Huyễn Thần ở bên cạnh, chỉ một thời gian ngắn thôi hẳn cũng sẽ là hồi ức tuyệt vời đối với một cô gái bình thường như Tạ Ninh.
Khi về già, mái tóc hoa râm, cô có thể tự hào kể cho con cháu của mình nghe, rằng thanh xuân của cô đã từng có một chàng trai như thần tiên trên trời theo đuổi mình đến điên cuồng.
Nó giống như một chiến tích vẻ vang cho sự hấp dẫn của bản thân mình vậy.
Tạ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, bàn tay bất giác đưa ra chạm vào hàng mày đang cau lại của Hạ Huyễn Thần nhẹ nhàng xoa xoa.
“Cậu Thần, những thứ mà cậu dặn tôi chuẩn bị đã được mang đến, cậu xem xem có hài lòng không để tôi sắp xếp.”
Theo sau giọng nói xa lạ, cánh cửa cũng được mở ra, trước mặt Tạ Ninh là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục quản gia cùng một chiếc tạp dề sạch sẽ gọn gàng.
Bà đảo mắt nhìn một nam một nữ trên giường, vẻ mặt thản nhiên như đã chứng kiến hình ảnh này mỗi ngày.
Hạ Huyễn Thần một tay ôm rịt lấy eo Tạ Ninh, tay còn lại day day thái dương theo thói quen, sau đó mới chậm rãi cất tiếng: “Dì Lệ đến rồi à.”
“Nếu cậu Thần đã dậy rồi thì tôi sẽ lập tức đi hâm bữa sáng cho hai người.”
Dì Lệ mỉm cười cúi đầu, bước chân thoăn thoắt đi đến vén sơ tấm rèm cửa nặng trịch, để lộ những tia sáng ấm áp của buổi sớm mai.
Sau giây phút ngây người ra như phỗng, Tạ Ninh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại mà nhảy vọt xuống giường.
Tiếng hét thất thanh của cô nhanh chóng lôi kéo ánh nhìn của hai người còn lại trong phòng.
Thật là mất mặt quá đi.
Tạ Ninh cúi gằm mặt xuống đến tận ngực, xấu hổ nghĩ.
Thế mà lại để cho người khác bắt gặp cô và Hạ Huyễn Thần ôm ấp nhau trên giường, sau này làm sao mà tẩy trắng đây.
Dì Lệ dường như chẳng để tâm đến bộ dáng túng quẫn của cô, chỉ nhẹ nhàng chu đáo hỏi thăm: “Không biết mấy món này có hợp khẩu vị của cô Tạ hay không?”
Tạ Ninh bị điểm danh, vôi vàng ngẩng đầu lên: “Ngon… ngon lắm ạ, tay nghề của dì thật sự không có chỗ chê.”
“Vậy là tốt rồi, nếu có gì cô Tạ đây cứ nói với tôi nhé.”
Tạ Ninh ngượng ngùng xua tay: “Không dám ạ, dì Lệ cứ gọi cháu là Ninh Ninh được rồi.”
Dưới sự giới thiệu sơ qua của Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh biết được dì Lệ là bảo mẫu lâu năm cho Hạ Huyễn Thần, bà theo anh từ lúc còn ở nhà họ Hạ ở Yên Kinh cho đến khi Hạ Huyễn Thần quyết định định cư ở Đô Thành.
Vì Hạ Huyễn Thần không thích chung đụng với người khác, đặc biệt là trong chính ngôi nhà của mình, cho nên dì Lệ được sắp xếp ở một căn hộ khác trong cùng khu Phúc Điền, mỗi ngày dì ấy sẽ đúng giờ đến đây dọn dẹp và nấu cơm cho Hạ Huyễn Thần.
Một tháng trước, dì Lệ đột nhiên nhận được thông báo của Hạ Huyễn Thần cho dì ấy nghỉ phép trở về Yên Kinh thăm ông bà nội anh.
Đó chính là thời điểm Hạ Huyễn Thần bày trò lừa gạt bắt Tạ Ninh làm bảo mẫu không công cho mình.
“Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, tôi cũng không cần phải giấu giếm em nữa, để dì Lệ tiếp tục công việc thôi, có dì ấy ở đây, tôi cũng yên tâm hơn.”
Ý tứ của Hạ Huyễn Thần rõ ràng như vậy, Tạ Ninh làm sao mà nghe không hiểu chứ.
Dì Lệ là người của Hạ Huyễn Thần mang từ nhà họ Hạ ở Yên Kinh đến đây, coi như là thân tín của anh suốt bao nhiêu năm nay.
Nhìn bộ dáng khỏe mạnh nhanh nhẹn và hành động dứt khoát của dì ấy, Tạ Ninh biết dì Lệ này cũng không phải tầm thường. .
Truyện Thám HiểmHạ Huyễn Thần sắp xếp dì ấy trở về đây còn không phải muốn giám sát cô hay sao?
Người như Hạ Huyễn Thần bận rộn trăm bề, anh không thể đảm bảo có thể ở bên cạnh cô mỗi ngày được.
So với một Trần Xuyên cục mịch, dì Lệ là một lựa chọn phù hợp nhất trong thời điểm hiện tại.
Tạ Ninh cắn ngón tay nhìn dì Lệ đang trưng ra nụ cười thân thiện trước mắt mà thấy rùng mình.
Người xuất thân từ nhà họ Hạ quả nhiên đều thâm tàng bất lộ, đã biết Châu Sa là bạn gái của Hạ Huyễn Thần, vậy mà khi nhìn thấy Tạ Ninh ở trong nhà của anh, dì Lệ vẫn không hề tỏ ra thái độ kinh ngạc.
“Được rồi, giờ đến lượt em giải quyết cho xong vấn đề của mình đi.”
Hạ Huyễn Thần ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Chiếc điện thoại của Tạ Ninh bị Hạ Huyễn Thần tịch thu xuất hiện trở lại trên tay anh khiến cô có chút khó hiểu.
“Anh nói giải quyết chuyện gì nữa?”
“Báo cho công ty Hoa Tỷ Đệ là em sẽ không đến đó làm việc.” Hạ Huyễn Thần lạnh lùng nói.
Tạ Ninh bĩu môi hừ một tiếng: “Ép buộc tôi chuyển nhà, bây giờ lại ép buộc tôi bỏ việc, còn cái gì mà anh chưa hài lòng thì nói luôn đi, tốt nhất là dùng xích trói tôi lại nhốt trong nhà khỏi đi đâu hết cho đúng ý anh, được không?”
Hạ Huyễn Thần cúi người xuống, ánh mắt cháy bỏng như không hề nhận ra lời mỉa mai của Tạ Ninh: “Nếu không phải nghĩ đến cảm nhận của em, tôi hẳn là sẽ làm như vậy rồi, để em không có khả năng rời bỏ tôi mà đi gặp người khác.”
“Anh… đúng là điên mà!” Tạ Ninh lắp bắp nói không nên lời.
“Em cứ thử chọc đến giới hạn của tôi đi, xem tôi có xích chân em lại, chỉ cho em mỗi ngày lăn lộn trên giường chờ tôi đến ôm ấp yêu thương, xem em còn dám bướng bỉnh nữa không?”
Hạ Huyễn Thần híp mắt, hơi thở nguy hiểm ngay lập tức ập đến khiến Tạ Ninh vô thức lắc đầu nguầy nguậy.
Ai chứ Hạ Huyễn Thần thì Tạ Ninh có lòng tin anh nói được làm được.
“Gọi đi.”
Một lần nữa, mệnh lệnh lại được lặp lại.
Tạ Ninh cắn răng, tuyệt vọng chạm tay vào màn hình.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
"Alo, phòng nhân sự của công ty Hoa Tỷ Đệ xin nghe."