Cô lẩm bẩm:
“Chú hai, cháu…”
“Cạch” một tiếng, đầu cô gục xuống bàn.
Giang Vân Trục đẩy nhẹ gọng kính vàng trên mũi, khóe môi nở một nụ cười sâu hơn khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, người phục vụ vừa rồi đẩy cửa bước vào:
“Giang tiên sinh, họ đã đến cửa.”
Giang Vân Trục đứng dậy:
“Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy Giang Vân Trục đi tới.
Giang Vân Trục là người mở lời trước:
“Chu tổng, cô Nguyễn, lại gặp nhau rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mỉm cười coi như đáp lại.
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói:
“Giang Sơ Ninh đâu rồi?”
Nụ cười của Giang Vân Trục không đổi:
“Ninh Ninh vừa ăn tối với tôi, uống một chút rượu nên đã ngủ rồi. Tôi đã đưa con bé đi nghỉ.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Ninh Ninh không uống được rượu.”
“Chuyện đó mà, trẻ con thường muốn thử mọi thứ nên vừa uống đã say.”
Nói rồi, Giang Vân Trục lại nói thêm:
“Vậy tôi không làm phiền Chu tổng và cô Nguyễn nữa, xin phép đi trước. Khi nào Ninh Ninh tỉnh, tôi sẽ đưa con bé về.”
Nói xong, Giang Vân Trục liền bước vào thang máy.
Vài giây sau, khi cửa thang máy vừa sắp đóng lại thì lại mở ra.
Giang Vân Trục nhìn người bên ngoài, không hiểu hỏi:
“Chu tổng, anh…”
“Giang tiên sinh đã ở Nam Thành lâu như vậy, nhưng vẫn chưa có dịp cùng nhau dùng bữa. Không biết ngài có thể nể mặt không?”
Giang Vân Trục có vẻ không ngờ anh lại nói vậy, dừng một chút không đáp.
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói:
“Nếu Giang tiên sinh không nể mặt thì thôi vậy.”
Giang Vân Trục mỉm cười:
“Chu tổng nói gì vậy, đây là vinh hạnh của tôi.”
Nói xong, ông ta bước ra khỏi thang máy.
Trong phòng ăn, Giang Vân Trục nói:
“Hiếm khi Chu tổng và cô Nguyễn cùng có mặt, bữa này để tôi mời. Ngày mai tôi sẽ rời Nam Thành, không biết khi nào mới có dịp gặp lại.”
Chu Từ Thâm đáp:
“Vậy sao?”
“Thời gian qua cũng cảm ơn Chu tổng và cô Nguyễn đã chăm sóc cho Ninh Ninh, khiến hai vị vất vả rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Giang tiên sinh đã đưa Ninh Ninh đi đâu?”
Giang Vân Trục vẫn lặp lại câu trả lời lúc nãy:
“Ninh Ninh chỉ là say rượu ngủ thiếp đi. Đợi con bé tỉnh, tôi sẽ đưa về.”
Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn ông ta, khẽ mím môi.
Xem ra, ông ta thực sự đã có chuẩn bị từ trước.
Đúng lúc đó, Chu Từ Thâm đã gọi xong món và đưa thực đơn cho người phục vụ, quay sang nói với Giang Vân Trục:
“Giang tiên sinh chẳng phải đang hợp tác với Chu Thị sao? Sao lại rời Nam Thành sớm vậy?”
“Thật xấu hổ, có lẽ tôi vẫn chưa đủ tư cách để hợp tác với Chu Thị. Tình hình hiện tại không được như ý. Hơn nữa, tôi đã xa nhà quá lâu, cũng đến lúc trở về rồi.”
Chu Từ Thâm hỏi:
“Tình hình không như ý là thế nào?”
Giang Vân Trục không trả lời thẳng:
“Chuyện này thì…”
“Tuy tôi đã rời khỏi Chu Thị, nhưng vẫn biết đôi chút về tình hình hiện tại của công ty. Gặp Giang tiên sinh, nếu có thể giúp, tôi rất sẵn lòng.”
Nụ cười trên môi Giang Vân Trục hơi ngưng lại, không trả lời ngay.
Quả thực không ngờ Chu Từ Thâm lại có lòng tốt đến vậy.
Chu Từ Thâm rót thêm nước vào ly của Nguyễn Tinh Vãn, nhướn mày khẽ nói:
“Hay là việc Giang tiên sinh rời Nam Thành chỉ là một cái cớ thôi?”
Chương 1436
Giang Vân Trục đẩy nhẹ gọng kính:
“Chu tổng khéo đùa rồi. Có cơ hội hợp tác với Chu Thị là vinh hạnh của tôi, sao có thể tìm cớ rời Nam Thành được chứ?”
Lúc này, người phục vụ bước vào để dọn món.
Giang Vân Trục cầm ly trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống mép bàn.
Chu Từ Thâm ngồi đối diện, lạnh lùng quan sát, vẻ mặt không chút thay đổi.
Người phục vụ sau khi dọn món xong, lúc định rời đi lại vô tình làm đổ ly trà, nước trà chảy xuống làm ướt áo vest và áo sơ mi của Giang Vân Trục.
Người phục vụ hoảng hốt:
“Xin lỗi ngài, tôi…”
Giang Vân Trục đứng dậy, lấy vài tờ khăn giấy để lau sạch.
Người phục vụ đứng bên cạnh, sợ hãi đến mức gần như đứng hình.
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nhìn người phục vụ:
“Sao lại bất cẩn thế?”
Người phục vụ cúi đầu xin lỗi liên tục:
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Giang Vân Trục cố nở nụ cười:
“Không sao, lần sau chú ý hơn là được.”
Nói rồi, ông ta quay sang Chu Từ Thâm và Nguyễn Tinh Vãn:
“Chu tổng, cô Nguyễn, tôi xin phép đi rửa tay một lát.”
Người phục vụ nói:
“Thưa ngài, để tôi dẫn ngài đi.”
Giang Vân Trục gật đầu, bước ra khỏi phòng.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn về phía Chu Từ Thâm, trong lòng biết rằng có lẽ Giang Vân Trục định bỏ trốn.
Chu Từ Thâm đứng dậy:
“Em ở đây chờ, anh đi xem thế nào.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Được.”
Cô ngồi lại trong phòng, chưa được bao lâu thì điện thoại rung lên, là cuộc gọi từ Bùi Sam Sam.
Nguyễn Tinh Vãn nhấc máy:
“Sam Sam, có chuyện gì…”
“Cô có muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của mẹ cô không?”
Giọng nói trong điện thoại lại là của Lâm Chí An.
Nguyễn Tinh Vãn siết chặt điện thoại:
“Ông đã làm gì Sam Sam rồi?”
Lâm Chí An cười lạnh:
“Muốn biết thì lên sân thượng đi. Nếu tôi thấy có ai khác đi cùng, thì hãy chuẩn bị mà nhặt xác bạn cô. Lên đây trong vòng năm phút.”
Nói xong, ông ta lập tức ngắt máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, mặt Nguyễn Tinh Vãn trắng bệch, vội vã rời khỏi phòng và đi thang máy lên tầng thượng.
Lúc này mưa đang rất to, sân thượng tối om, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi ào ào trên mặt đất.
Nguyễn Tinh Vãn lao vào màn mưa:
“ Sam Sam! Sam Sam!”
Đáp lại cô chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp.
“Đừng tìm nữa, cô ta không ở đây.”
Nguyễn Tinh Vãn quay lại, thấy Lâm Chí An cách đó không xa, cô nghiến răng nói:
“Ông đã làm gì cô ấy?”
Lâm Chí An cầm ô, đội mũ lưỡi trai, sau những ngày lẩn trốn, ông ta không còn dáng vẻ tự mãn như trước nữa, trông có phần tiều tụy đi rồi.
Ông ta ném chiếc điện thoại xuống đất:
“Tất nhiên là gửi cô ta xuống dưới đất đoàn tụ với Daniel rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Ông đang nói dối! Hôm nay ông vừa tống tiền một khoản lớn, không thể nào…”
“Có gì mà không thể? Cô hiểu rõ hơn ai hết rằng cô sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy để cứu một người chẳng có mấy liên quan. Nhưng nếu có cô trong tay, thì lại khác, dù là Lâm Thị, Lâm Chí Viễn hay Chu Từ Thâm, họ đều sẵn sàng trả bất cứ giá nào để đổi lấy mạng cô!”
“Đừng mơ nữa, vì ông đã xuất hiện ở đây, nên hôm nay ông chắc chắn không thể rời khỏi đây đâu.”