Giang Sơ Ninh rõ ràng không giỏi trong mấy cuộc cãi vã kiểu châm chọc như thế này, nhưng nghe giọng điệu của cô cũng có thể cảm nhận được rằng cô đã đỏ mặt tía tai:
“Chị nói bậy! Chị ấy không phải người như vậy, chị chỉ là… chỉ là…”
Giang Sơ Ninh suy nghĩ một hồi mà không nhớ ra được hai chữ mà Bùi Sam Sam từng dùng để mắng An Nhã Đình, cuối cùng đành dùng từ ngữ lịch sự nhất:
“Chị chỉ là đang ghen tị với chị ấy!”
An Nhã Đình thở dài:
“Cô bé à, chị hiểu cảm xúc của em khi là fan, nhưng thật sự chị chẳng đáng phải ghen tị vì chuyện này. Em theo đuổi thần tượng cũng cần phải có quan niệm đúng đắn về đúng sai, phải có đạo đức chứ, không thể vì một người mà vứt bỏ cả tam quan được.”
Vừa lúc An Nhã Đình nói xong, Nguyễn Tinh Vãn cũng kịp chen vào.
Cô kéo Giang Sơ Ninh đang rất kích động lại, nhìn An Nhã Đình, lạnh lùng nói:
“Đạo đức của cô là đứng trước mặt bao nhiêu người để làm khó một cô gái sao?”
Thấy cô, sắc mặt của An Nhã Đình thu lại một chút, nhưng vẫn nói:
“Không thể nói như vậy được. Tôi đang nói chuyện với bạn mình, chính cô gái này tự lao vào đây, đòi tranh cao thấp với tôi. Nói đến chuyện này, tôi mới là người thấy xấu hổ khi đứng trước mặt mọi người, sao lại thành ra là tôi làm khó cô ấy chứ.”
“Cô An hôm nay cũng có công việc phải không? Chẳng lẽ cô đến đây chỉ để xin nghỉ và trò chuyện về những chuyện đồn thổi không có căn cứ sao?”
“Tôi đến đây để xem triển lãm trang sức, ai lại rảnh rỗi đi bàn mấy chuyện tầm phào kia.”
Nguyễn Tinh Vãn không biểu cảm nói:
“Ồ, vậy nên cô xin nghỉ để đến đây xem triển lãm trang sức, nhưng đến đây rồi lại chẳng nhìn ngó xung quanh gì cả, mà cứ nhất quyết châm chọc cô ấy bằng mấy câu chuyện dễ gây tranh cãi.”
“Tôi…”
An Nhã Đình cứng họng, nhất thời không tìm được lời để đối đáp.
Thực ra lý do cô đến buổi triển lãm trang sức này là vì nghe tin phòng triển lãm này thuộc về Tần Vũ Huy.
Nếu muốn khơi lại chuyện cũ vài năm trước, làm sao có thể thiếu nhân vật chính được?
Vì vậy, An Nhã Đình mới đến để tìm cơ hội. Đúng lúc cô ta đang đi vòng quanh thì thấy Giang Sơ Ninh này - một trong số bạn bè từng đi ăn cùng Hứa Loan, trông có vẻ không có tâm cơ gì, tuổi cũng còn trẻ, có lẽ sẽ dễ đối phó.
Thế nên, cô ta đã chọn Giang Sơ Ninh để ra tay.
Những ngôi sao khác tham dự triển lãm trang sức hôm nay đều biết An Nhã Đình và Hứa Loan không ưa nhau, cũng nhìn ra rằng An Nhã Đình cố ý gây chuyện, nhưng chuyện này không liên quan đến họ nên họ chỉ đứng xem.
Không ngờ Nguyễn Tinh Vãn lại vạch trần ý đồ của An Nhã Đình ngay trước mặt mọi người, khiến cô ta xấu hổ vô cùng.
Tưởng rằng An Nhã Đình sẽ phản bác, nhưng cô ta lại cố nén nhịn.
Đúng lúc đó, Tần Vũ Huy bước qua đám đông, đứng trước mặt họ:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên mặt An Nhã Đình không nhịn được mà xuất hiện nét cười, đến thật đúng lúc.
Cô ta khoanh tay lại, chậm rãi nói:
“Không có gì, cô gái này hình như là fan của Hứa Loan, có chút ý kiến với tôi. Hay là Tần tổng giải thích cho cô ấy, xem tôi có hạ nhục Hứa Loan hay không?”
Tần Vũ Huy liếc nhìn cô ta một cái, rồi chuyển ánh mắt về phía Giang Sơ Ninh, trầm ngâm nói:
“Tôi và Hứa Loan quả thật từng có một đoạn tình cảm, nhưng đó là chuyện đã qua rồi. Chuyện này không thể nói là lỗi của cô ấy, tôi cũng có phần trách nhiệm. Thế nên, nếu các cô muốn trách thì trách tôi, đừng chỉ trích cô ấy.”
Chương 1328
Sau khi Tần Vũ Huy vừa nói xong, bầu không khí yên tĩnh trong triển lãm bỗng có chút thay đổi.
Bề ngoài, hắn ta có vẻ như đang giải thích cho Hứa Loan, nhưng thực chất lại ngầm thừa nhận rằng Hứa Loan từng làm "tiểu tam" của hắn.
Trong chốc lát, những ngôi sao đến xem náo nhiệt càng thêm kích động.
Chuyện này chắc chắn sẽ lại gây ra một làn sóng tranh cãi trên mạng.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn Tần Vũ Huy, nhạt nhẽo nói:
“Phải, tất nhiên là lỗi của anh rồi. Nếu đã biết lỗi, chẳng phải nên quỳ xuống mà hối lỗi sao? Đứng đây ra vẻ đạo đức giả để làm gì?”
Sắc mặt Tần Vũ Huy thay đổi rõ rệt, đang định mở miệng thì Giang Vân Trục bước tới nói:
“Cô Nguyễn, Ninh Ninh, hai người ra ngoài trước đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết.”
Giang Sơ Ninh muốn nói gì đó nhưng bị Nguyễn Tinh Vãn kéo đi ra khỏi triển lãm.
Nhìn tình hình hôm nay, rõ ràng là An Nhã Đình đã có chuẩn bị từ trước, còn người đàn ông này cũng cố ý làm thế. Nếu tiếp tục ở lại, tình hình sẽ chỉ thêm phức tạp, và cuối cùng người chịu tổn hại sẽ lại là Hứa Loan.
Trong tình huống này, rời đi khi mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát là quyết định đúng đắn nhất.
Tần Vũ Huy nhìn Giang Vân Trục, lời sắp nói ra lại nuốt xuống, trên mặt hiện lên vẻ tức giận kìm nén.
Tần Vũ Huy quay lại bảo thuộc hạ:
“Buổi triển lãm hôm nay đến đây là kết thúc, sắp xếp cho mọi người rời khỏi.”
Thuộc hạ gật đầu tuân lệnh.
Những người xung quanh nghe vậy cũng tự động rời khỏi.
An Nhã Đình vốn không gặp Tần Vũ Huy nhiều, nếu không vì chuyện của Hứa Loan mấy năm trước, cô ta chắc chắn chẳng buồn để ý đến loại đàn ông vừa ra vẻ lấy lòng vợ ở nhà vừa không kiềm chế được bản thân ngoài đời để chạy theo danh vọng.
Cô ta khoanh tay hừ lạnh một tiếng, rồi cùng mọi người rời đi.
Khi hầu hết mọi người đã rời khỏi, các nhân viên cũng lần lượt cúi đầu chào Tần Vũ Huy rồi rời khỏi triển lãm.
Chẳng mấy chốc, trong triển lãm chỉ còn lại Giang Vân Trục và Tần Vũ Huy.
Giọng Tần Vũ Huy rõ ràng có phần không hài lòng:
“Ý của ngài Giang là sao?”
Giang Vân Trục bỏ tay vào túi quần, sắc mặt cũng lạnh đi, đôi mắt ẩn sau gọng kính viền vàng lấp lánh tia sắc lạnh:
“Tôi muốn hỏi Tần tổng hôm nay có ý gì.”
Tần Vũ Huy nhíu mày:
“Chẳng phải ngài bảo tôi tổ chức triển lãm trang sức sao? Tôi đều làm theo chỉ thị của ngài, lời này của ngài Giang tôi thật sự không hiểu.”
Dựa vào việc tổ chức buổi triển lãm này, lúc đầu hắn ta đã gặp mặt Giang Vân Trục và xác nhận ý định hợp tác, nhưng không ngờ Giang Vân Trục bây giờ lại chất vấn hắn như thế.
Giang Vân Trục thẳng thắn nói:
“Tôi bảo anh tổ chức triển lãm trang sức là vì tôi có kế hoạch của mình. Ai cho phép anh làm ầm lên như thế này? Tôi không quan tâm đến chuyện riêng của anh, nhưng anh làm vậy có biết sẽ có bao nhiêu khả năng làm mất đi cơ hội hợp tác với Chu thị không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tần Vũ Huy có phần dịu lại:
“Chuyện này ngài Giang không cần lo, Hứa Loan dù là nghệ sĩ của Chu thị nhưng cũng chỉ là một diễn viên, làm công ăn lương mà thôi. Chu Từ Thâm không cần phải vì cô ấy mà đối đầu với tôi.”
“Tần tổng tự tin như vậy thì cũng tốt, nhưng nếu anh hiểu Chu Từ Thâm một chút thôi sẽ không nói ra những lời này. Anh ta chẳng ngại đối đầu với ai cả. Ngay cả Chu gia mà anh ta còn có thể lật đổ trong một đêm, huống chi là anh?”
Dù lời của Giang Vân Trục có phần sắc bén và không chừa chút thể diện nào, nhưng không thể phủ nhận là rất có lý.
Tần Vũ Huy im lặng một lúc rồi nói:
“Chuyện này là do An Nhã Đình gây ra, cùng lắm là cô ta và Hứa Loan không hợp nhau, hot search vài ngày rồi sẽ qua, Chu Từ Thâm không thể đổ trách nhiệm lên đầu tôi được.”
Giang Vân Trục thở dài:
“Tần tổng, tôi e là phải xem xét lại việc hợp tác của chúng ta rồi. Đến bây giờ mà anh vẫn chưa biết mình đã sai ở đâu sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT