Bùi Sam Sam ghé lại gần Nguyễn Tinh Vãn, tò mò hỏi:

“Đây là gì vậy?”

Nguyễn Tinh Vãn cầm thư mời mở ra xem:

“Hình như là một nhà sưu tầm cá nhân công khai bộ sưu tập trang sức của mình. Nhìn trên này thì có vẻ như đã mời khá nhiều nhà thiết kế đến tham quan.”

Bùi Sam Sam nói:

“Lại có chuyện tốt như vậy à? Đây chắc là làm từ thiện rồi.”

Giang Sơ Ninh vừa uống trà sữa vừa nói:

“Người giàu là thế đấy, lúc rảnh rỗi chẳng biết làm gì lại thích lấy mấy thứ ra khoe khoang để thỏa mãn lòng hư vinh.”

“Em biết rõ thế cơ à?”

“Vì ba em cũng từng làm vậy mà, ông ấy thường mời các chú, các bác đến nhà ngắm tranh và cổ vật mà ông sưu tầm, mấy thứ đó chất đầy dưới tầng hầm rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Bùi Sam Sam: “…”

Có tiền thật là tốt, có tiền là có niềm vui.

Bùi Sam Sam lại nói:

“Sao, Tinh Tinh, cậu có đi không?”

“Mình vẫn chưa quyết định.”

Gần đây cô vẽ thiết kế mà cảm thấy cạn ý tưởng, càng lúc càng không biết mình đang vẽ gì.

Giờ lại có một triển lãm trang sức ở ngay trước mắt, hơn nữa còn có vài món trang sức chỉ còn là truyền thuyết.

Cơ hội được nhìn tận mắt như vậy, đối với một nhà thiết kế trang sức mà nói, thật khó để không bị cám dỗ.

Bùi Sam Sam nhìn ra được suy nghĩ của cô:

“Đi đi, đi đi, suốt ngày ru rú ở đây chắc cậu cũng thấy chán rồi. Ra ngoài xem một chút cũng tốt, tiện thể thay đổi không khí.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn thời gian ghi trên thư mời, là vào thứ bảy tuần này, tức là hai ngày nữa.

Cô gật đầu: “Được.”

Giang Sơ Ninh ngồi bên cạnh, đôi mắt tròn xoe, đầy khao khát:

“Có thể dẫn em theo không?”

Nguyễn Tinh Vãn cười:

“Được, cùng đi chị nhé.”

Bùi Sam Sam nói:

“Mình thì sẽ không đi đâu, dạo này bé con trong bụng mình hơi nghịch ngợm, đi đến chỗ đông người chắc chắn không dễ chịu.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Được, vậy cuối tuần cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nguyễn Tinh Vãn kể chuyện này cho Chu Từ Thâm nghe.

Chu Từ Thâm khẽ đáp:

“Cứ mua món nào em thích, anh sẽ thanh toán.”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Đó là bộ sưu tập cá nhân, họ không bán đâu.”

“Đó là vì người khác chưa trả đủ tiền, trên đời này không có gì mà tiền không mua được.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Cũng phải, châm ngôn của Chu tổng: không có chuyện gì mà tiền không thể giải quyết.

Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại: “Ngủ thôi.”

Giọng Chu Từ Thâm vẫn vang lên:

“Đã nghĩ ra chỗ nào để đi chơi chưa?”

“Chưa nghĩ ra, vẫn còn vài ngày nữa mà, gấp gì chứ.”

Chu Từ Thâm: “?”

Anh nghĩ mãi mà không biết mình đã nói sai gì để khiến cô khó chịu.

Sau một hồi im lặng, Chu Từ Thâm mới nói:

“Hình như em lại sắp đến kỳ kinh rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn mở mắt:

“Sao anh lần nào cũng nhớ rõ hơn em vậy?”

“Vì lần nào em cũng nổi cáu với anh.”

“…”

Trong khi nói chuyện, tay Chu Từ Thâm đã luồn vào áo cô, giọng nói trầm xuống:

“Hãy trân trọng thời gian, em yêu.”

Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp nói gì thì môi đã bị anh khóa lại.

Khi kết thúc, trời đã rất khuya.

Nguyễn Tinh Vãn từ phòng tắm bước ra, ngồi vào bàn, hoàn toàn không ngủ được.

Chu Từ Thâm bước đến bên cô:

“Lần trước anh để em chọn váy cưới, nhà thiết kế vừa gửi hai mẫu mới, em xem thích cái nào hơn. Nếu không thích thì bảo cô ấy đổi.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh:

“Thực ra em hiểu được tại sao có nhiều người chửi anh sau lưng rồi.”

Chu Từ Thâm: “…”

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:

“Nếu phải đối mặt với khách hàng như anh, em thà rút khỏi ngành này còn hơn.”

Chu Từ Thâm cúi người, nắm cằm cô, đôi mắt nheo lại:

“Em nói gì thế?”

Nguyễn Tinh Vãn cong cười:

“Em đang khen anh đấy.”

Nói rồi, cô cầm lấy máy tính bảng:

“Bản thiết kế đâu, để em xem. Mà nói thật, làm bên B nhiều rồi, thỉnh thoảng được làm bên A cũng thấy vui.”

Chương 1324

Chiều thứ Bảy, lúc hai giờ.

Nguyễn Tinh Vãn và Giang Sơ Ninh theo địa chỉ trong thư mời đến cổng triển lãm trang sức.

Quả nhiên Nguyễn Tinh Vãn đoán không sai, rất nhiều nhà thiết kế cũng đã nhận được thư mời. Vừa bước xuống xe, cô đã thấy không ít gương mặt quen thuộc.

Ngoài ra, còn có không ít ngôi sao nữ đến tham dự, trong đó còn có An Nhã Đình.

An Nhã Đình vừa bước xuống xe đã được một nhóm vệ sĩ bao quanh dẫn vào triển lãm, không liếc nhìn xung quanh nên cũng không thấy Nguyễn Tinh Vãn và Giang Sơ Ninh.

Giang Sơ Ninh thấy thế, tò mò hỏi:

“Cô ta không chịu được ánh sáng mặt trời sao mà phải để họ bao quanh thế nhỉ?”

Nguyễn Tinh Vãn cười:

“Có lẽ là vậy.”

Giang Sơ Ninh thở dài:

“Thật tội nghiệp cho cô ta.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Chúng ta vào thôi.”

Vì đây là triển lãm trang sức cá nhân, không lớn nhưng cũng không nhỏ, đủ rộng để chứa vài chục người một cách thoải mái.

Bên trong triển lãm, ánh sáng có tông màu lạnh, hơi tối mờ. Mỗi món trang sức đều được đặt trong tủ kính với ánh đèn dịu nhẹ từ dưới đáy tỏa lên.

Mỗi tủ kính đều có một nhân viên đứng cạnh, sẵn sàng giải đáp cho các nhà thiết kế được mời đến.

Nguyễn Tinh Vãn biết được xuất xứ của phần lớn trang sức ở đây, nhưng có vài món cô mới nhìn thấy lần đầu.

Giang Sơ Ninh dừng lại trước một tủ kính, nhìn vào món trang sức bên trong và nói với Nguyễn Tinh Vãn:

“Chị, chiếc nhẫn này đẹp quá!”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn bước tới. Trong tủ kính có một chiếc nhẫn, khác với những món trang sức lộng lẫy khác, chiếc nhẫn này trông khá đơn giản, chỉ có viên đá quý màu hồng ở giữa mà không có nhiều chi tiết trang trí, nhưng điểm nổi bật nằm ở sự tinh tế trong thiết kế.

Đây là kiểu trang sức mà người ngoài nghề nhìn sẽ bị thu hút, còn người trong nghề sẽ khó rời mắt.

Nhân viên bên cạnh thấy hai người tỏ vẻ thích thú bèn giới thiệu:

“Hai vị có mắt thật đấy, đây là chiếc nhẫn mà bà chủ chúng tôi khi còn sống rất yêu thích, thậm chí bà ấy còn tiếc không muốn đeo.”

Ánh mắt của Nguyễn Tinh Vãn dừng trên chiếc nhẫn:

“Có thể kể cho chúng tôi nghe về lai lịch của nó không?”

“Đương nhiên rồi.”

Nhân viên nói:

“Chuyện về chiếc nhẫn này là do bà chủ kể lại lúc còn sống, có thể không chi tiết lắm, nhưng phần lớn là đúng.”

“Được.”

Nhân viên nói:

“Bà chủ kể rằng, chiếc nhẫn này xuất hiện khoảng ba mươi năm trước, là do một quý anh nhà giàu đặt làm khi cầu hôn bạn gái. Chiếc nhẫn được gắn viên đá quý màu hồng hiếm có, với ý nghĩa ‘tôi muốn dành cho em sự lãng mạn cả đời’, khiến nhiều người ngưỡng mộ.”

“Sau đó, trong một lần đấu giá từ thiện, các quý cô, quý cậu nhà giàu không ai muốn đem thứ gì giá trị ra, khiến sự kiện từ thiện này không thể tiếp tục. Cô gái được cầu hôn đã bàn bạc với chồng và quyết định đưa chiếc nhẫn cầu hôn này ra đấu giá.”

“Cô ấy nói rằng hiện tại cô ấy và chồng đã rất hạnh phúc, chiếc nhẫn này nên được dùng để giúp những người cần nó hơn.”

“Mọi người không ngờ rằng cô ấy lại sẵn sàng đưa ra chiếc nhẫn vô giá này. Những quý cô, quý cậu trước đó còn do dự không dám đóng góp cũng cảm thấy ngại ngùng. Nhờ vậy, buổi đấu giá từ thiện mới có thể tiếp tục.”

“Và chiếc nhẫn này cuối cùng đã được bà chủ chúng tôi mua lại. Bà ấy thường nói, đây không chỉ là một chiếc nhẫn, mà còn là biểu tượng của tình yêu. Có người cả đời cũng có thể không gặp được một tình yêu như vậy.”

Giang Sơ Ninh lắng nghe chăm chú, khi nhân viên kể xong, cô nói với vẻ ngưỡng mộ:

“Họ bây giờ chắc chắn sống rất hạnh phúc, ba mươi năm rồi... con cái của họ chắc cũng đã kết hôn rồi nhỉ.”

Nhân viên tiếc nuối nói:

“Có lẽ loại tình yêu như thế này khiến trời xanh cũng phải ghen tị, hơn hai mươi năm trước, gia đình họ gặp tai nạn, cả ba người đều thiệt mạng trong một vụ nổ.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn bàng hoàng, sững người tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play