Khi đến khách sạn, lợi dụng đám đông đi thang máy, Nguyễn Tinh Vãn cũng lẻn bước vào theo, đứng ở trong góc.
Khi họ ra khỏi thang máy, cô cũng đi ra theo, chậm rãi bước phía sau bọn họ.
Không biết có phải là Lý Ngang nhận ra điều gì không, hắn quay đầu nhìn lại một lúc, nhưng Nguyễn Tinh Vãn đã trốn vào khung cửa bên cạnh.
Nhưng cô không ngờ rằng cánh cửa chỉ hé mở chứ không đóng chặt chút nào, cô dựa vào cửa liền trực tiếp bị mở ra.
Nguyễn Tinh Vãn ban đầu nghĩ rằng cô ấy sẽ ngã mạnh hoặc đập mạnh vào tường.
Nhưng cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.
Điều này thật điên rồ!
Chu Từ Thâm một tay cầm điện thoại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Nguyễn Tinh Vãn dường như đã đoán được anh đang nghĩ gì qua đôi mắt không lạnh không nhạt..
Tên đàn ông khốn nạn này chắc chắn đang nghĩ:
"Nhìn này, nhìn này, tôi mới phớt lờ cô được một tháng, mà cô lại vội vàng muốn lao vào vòng tay tôi đến thế."
Ý nghĩ của cô còn chưa kết thúc, cô đã nhìn thấy đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm khẽ mấp máy, tựa như đang muốn nói ra những điều tận sâu trong lòng, Nguyễn Tinh Vãn lúc này còn đang tràn ngập ý nghĩ Lý Ngang đang ở bên ngoài, nếu cô gặp rắc rối gì thì không thể lấy được chứng cứ anh ta ngoại tình.
Chu Từ Thâm chưa kịp mở miệng, cô đã nhanh chóng khập khiễng bước lên và bịt miệng anh.
Nhân tiện đóng cửa lại.
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng đến kì lạ, chỉ có giọng nói xào xạc phát ra từ điện thoại di động của Chu Từ Thâm:
"........................ Chu tổng? Chu tổng, anh còn đang nghe không?"
Chu Từ cụp mắt xuống, Nguyễn Tinh Vãn lập tức phản ứng lại, cảm thấy tay mình nóng đến mức sắp bỏng, vội vàng thu lại.
Anh nói với đầu bên kia điện thoại:
“Ừ.”
"Về sự phát triển của các khách sạn nghỉ dưỡng ở Singapore......................"
"Trong vòng hai ngày gửi tài liệu đã hoàn thành đến văn phòng của tôi."
Nói xong, Chu Từ Thâm trực tiếp tắt điện thoại.
Trong chốc lát, căn phòng lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Anh không mở miệng, Nguyễn Tinh Vãn cũng không mở miệng.
Đây là cuộc gặp đầu tiên của họ sau cuộc tranh cãi gay gắt trong khách sạn một tháng trước đó.
Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được, gượng cười hai tiếng:
"Chu tổng, thật trùng hợp..."
"Thật là trùng hợp khi em tình cờ gặp được tôi ở khách sạn của tôi."
Sự mỉa mai có thể thấy rõ trong lời nói.
Nguyễn Tinh Vãn: ".............................."
Chẳng lẽ đàn ông khốn nạn trên thế giới này đều có điểm chung sao? một tên đàn ông khốn nạn kinh doanh nhà nghỉ, một tên đàn ông khốn nạn thì dẫn tiểu tam đến thuê phòng.
Nguyễn Tinh Vãn giải thích:
“Chu tổng, tôi không biết đây là khách sạn của anh, tôi đến đây cùng người khác.”
Chu Từ Thâm:
"Ồ."
Ồ cái đầu nhà anh! rốt cuộc là có tin hay không? nói một câu đi!
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Cho dù anh nghĩ thế nào đi chăng nữa, dù sao tôi cũng không tới tìm anh.”
Đôi mắt đen láy của Chu Từ Thâm nheo lại:
"Vậy hãy nói cho tôi biết, em đến khách sạn là muốn tìm ai."
Nguyễn Tinh Vãn há miệng thở dốc, nhưng đột nhiên nhận ra, điều vốn muốn nói là:
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Tôi tìm ai là quyền tự do của tôi, anh quản được sao."
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới nặng nhẹ của câu nói này. Người đứng trước mặt dù thế nào đi nữa cũng là chủ nợ lớn của cô, vì vậy cô vẫn nên giữ thể diện cho cả hai bên, đề phòng sau này gặp phải tình huống bất ngờ, cô muốn xin khất nợ, nói không chừng còn có thể thương lượng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT