Tóm tắt đơn giản chính là, ưu điểm của việc làm này là cả Thành Quang và cô đều có thể mở ra một nhóm khách hàng cao cấp, nhận được mức tiền thù lao cũng rất cao.
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Tôi sẽ làm thật tốt.”
Đi tới cửa phòng họp, Lâm Tư đưa tay gõ cửa, rồi đẩy cửa ra:
"Chu tiên sinh, nhà thiết kế của chúng tôi tới rồi."
Khi người bên trong quay lại, nụ cười trên mặt Nguyễn Tinh Vãn bất giác cứng đờ.
Làm sao................................ là anh ta?
"Tinh Vãn, đây chính là Chu tiên sinh, Chu Tuyển Niên."
Sau khi giới thiệu ngắn gọn một chút, Lâm Tư rời đi vì còn có chuyện khác.
“Tinh Vãn, hóa ra em chính là nhà thiết kế tiếng tăm lừng lẫy của Thành Quang.”
"Anh.............................. cả."
Nguyễn Tinh Vãn dừng một chút: “Chu tiên sinh.”
Chu Tuyển Niên nói:
“Em không cần khách khí như vậy với anh đâu, giống như Từ Thâm, cứ gọi anh là anh cả là được.”
"Vẫn là không nên gọi như vậy thì hơn, Chu Từ Thâm và em cũng đã li hôn rồi."
Chu Tuyển Niên cười:
"Cũng đúng, nhưng cũng chỉ là xưng hô mà thôi, anh lớn tuổi hơn em, em gọi anh một tiếng anh cả cũng không hề sai."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi, không tiếp tục đề cập đến chủ đề xưng hô này nữa:
“Chu tiên sinh muốn thiết kế loại trang sức thế nào ạ?”
"Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này."
Chu Quân Niên lấy ra vài mảnh giấy từ túi tài liệu mang theo bên người, đặt lên bàn.
"Tuần sau là sinh nhật của mẹ anh, anh muốn làm một chiếc vòng cổ tặng cho bà. Ban đầu anh vốn định tự tay thiết kế, nhưng em thấy đó, tất cả đều là thứ không thể đặt lên bàn được.”
Nguyễn Tinh Vãn lần nữa cảm thấy nụ cười trên mặt không còn có thể duy trì được nữa.
Mẹ của Chu Tuyển Niên không phải cũng là mẹ của Chu Từ Thâm sao?
Người phụ nữ lạnh lùng và tao nhã đó, toàn thân toát ra khí chất quý phái, khiến người khác cảm thấy cách nhau nghìn dặm.
Chu Tuyển Niên thấy sắc mặt cô khác lạ liền xin lỗi:
“Việc này có chút khiến em khó xử phải không. Anh cũng chỉ là nghe bạn bè nói rằng nhà thiết kế mà Thành Quang mới ký hợp đồng gần đây rất tài hoa và có năng lực phân tích, nên mới đến đây thử xem. Nhưng nếu miễn cưỡng quá thì thôi bỏ đi cũng được......."
Khi nói câu cuối cùng, trong lời nói của Chu Tuyển Niên hiển hiện lên sự hối tiếc rõ rệt.
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại hai giây mới nói:
"Không miễn cưỡng, Chu tiên sinh muốn phong cách như thế nào."
Chính cô là người vẫn luôn nói rằng cô và Chu Từ Thâm đã ly hôn. Nếu bây giờ cô từ chối vì điều này, có vẻ cô sẽ canh cánh trong lòng.
Hơn nữa đây là công việc, cô không nên để ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm cá nhân.
Chu Tuyển Niên nói cho Nguyễn Tinh Vãn biết phong cách mình muốn, sau đó lại nói:
“Tuần sau chính là sinh nhật của mẹ anh rồi, cho nên bản phác thảo thiết kế chắc chắn cần được thực hiện trong vòng ba ngày, còn sản phẩm thì chỉ cần ra trước ngày sinh nhật thôi, thời gian có chút gấp, đều trách anh trước đây đã làm lỡ quá nhiều thời gian, dù biết mình không có năng lực nhưng anh vẫn muốn thử."
“Hiện tại tôi không có công việc nào khác, ba ngày nữa có thể làm được. Sau khi có bản vẽ thiết kế, tôi sẽ nhờ Lâm chủ biên liên hệ với Chu tiên sinh.”
“Thật ra anh và Lâm chủ biên cũng không phải quá thân thiết, nếu thuận tiện, thì để lại thông tin liên lạc được không.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Được.”
Đây là công việc, yêu cầu hợp lí của khách hàng.
Sau khi thêm WeChat, Nguyễn Tinh Vãn bỏ tờ giấy trên bàn vào túi đựng tài liệu, đưa cho Chu Tuyển Niên thuận miệng nói một câu:
“Vậy tôi tiễn Chu tiên sinh ra ngoài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT