Daniel không thể nói rằng mình quen biết ngài Cận qua buổi hòa nhạc của anh được.
Những lý do khác có thể qua mắt được Lâm Tri Ý, nhưng không thể qua mắt được Nguyễn Tinh Vãn.
May mắn thay, Nguyễn Tinh Vãn không tiếp tục hỏi mà nói:
“Dạo này anh có gặp Sam Sam không?”
Daniel nhíu mày:
“Cô ấy không phải sắp kết hôn rồi sao? Tôi không thích hợp để xuất hiện nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô trước đây không nên kích thích anh ta như vậy.
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thực ra hẹn hò, nhưng không có nghĩa là phải kết hôn. Chỉ là nếu cảm thấy gặp được người phù hợp thì có thể cân nhắc.”
“Tôi thấy cô ấy vui vẻ với người kia.”
Daniel đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Vì anh không thể đưa ra lời hứa hẹn kết hôn với Sam Sam, mà cô ấy lại có người phù hợp để kết hôn, nên anh muốn dừng lại đúng lúc, không làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Vậy bây giờ anh với cô ấy, vẫn chỉ là cảm tình như trước hay là thích?”
Daniel nhíu mày:
“Tôi không phân biệt được.”
Trước đây, mỗi mối quan hệ anh đều không suy nghĩ nhiều như lần này.
Bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cũng khá đau đầu, không biết nói gì.
Daniel lại nói:
“Cô yên tâm, tôi sẽ rời khỏi Nam Thành trước khi cô ấy kết hôn, sẽ không làm phiền cô ấy.”
“Tôi không phải ý đó…”
“Vậy ý cô là gì?”
Nguyễn Tinh Vãn không biết phải nói sao.
Một lúc sau, cô mới nói:
“Nếu trong hai ngày tới anh có thời gian, hãy đi gặp cô ấy lần nữa. Nếu anh thực sự mong muốn cô ấy tìm được hạnh phúc, hãy nói cho cô ấy biết suy nghĩ của mình, cũng xem như là một sự kết thúc rõ ràng.”
Daniel gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy:
“Vậy tôi về nhé.”
Dừng một chút, cô lại nói:
“À, về việc vật liệu, cũng nhờ anh chuyển lời cảm ơn.”
Daniel chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Tinh Vãn đã rời đi.
Anh nhìn theo bóng dáng cô, một ý nghĩ lướt qua tâm trí.
Cô đã biết.
Không chỉ biết về mối quan hệ của anh với William.
Thậm chí còn biết…
Daniel hít một hơi, không hiểu họ đang nghĩ gì, rõ ràng cả hai bên đều đã biết, nhưng chẳng ai muốn mở miệng, đều tránh mặt nhau.
Rời khỏi quán cà phê, Daniel đến trước cửa studio, ngồi trong xe một hồi lâu, cho đến khi thấy bóng dáng Bùi Sam Sam mới mở cửa bước ra.
Bùi Sam Sam vừa mới ngủ dậy, đang ngáp ngắn ngáp dài gọi đồ ăn, thì có một vị khách không mời mà đến.
Không biết có phải do có tâm sự hay không, mà khi thấy anh, bị giật mình,điện thoại của Bùi Sam Sam, tuột khỏi tay và rơi xuống đất.
Daniel đến trước mặt cô, cúi xuống nhặt điện thoại đưa cho cô:
“Có thể nói chuyện một chút không?”
“Nói… nói chuyện gì?”
“Cái gì cũng được.”
Bùi Sam Sam im lặng một lát, nhận điện thoại từ tay anh, đi ra ngoài studio.
Phòng đàn bên cạnh đã được thuê lại, đang sửa chữa, hơi ồn.
Ngồi trong quán trà sữa đối diện, Bùi Sam Sam nói:
“Anh nói đi.”
“Tôi…”
Lời đến bên miệng, anh lại do dự.
Những lời chúc phúc, thế nào cũng không nói ra được.
Bùi Sam Sam nghi ngờ:
“Anh sao vậy?”
Chương 1048
Daniel mím môi một chút rồi nói:
“Cô vẫn định kết hôn với người đàn ông đó sao?”
“À…”
Bùi Sam Sam không hiểu sao anh lại nhắc đến chuyện này, cô dừng lại một chút rồi nói:
“Chắc là không kết hôn nữa đâu.”
Nghe vậy, lông mày Daniel nâng lên:
“Vậy cũng tốt.”
Bùi Sam Sam nhìn anh, nghi ngờ:
“Tốt chỗ nào?”
Daniel nghiêm túc:
“Ý tôi là, nên tìm hiểu nhau nhiều hơn. Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, thận trọng một chút thì tốt hơn.”
Bùi Sam Sam ồ một tiếng, không nói gì thêm.
Daniel cầm ly nước trước mặt uống một ngụm, do dự mở miệng:
“Tối nay đi ăn cùng nhau được không?”
Bùi Sam Sam nhìn anh, sau vài giây, thẳng thắn hỏi:
“Anh đang theo đuổi tôi à?”
Daniel: “…”
Anh trong giây lát liền bị sặc nước.
Chưa kịp hồi phục, Bùi Sam Sam đã tiếp tục:
“Nếu không sao anh lại mời tôi đi ăn?”
“Tôi…”
Daniel không biết nói gì.
Bùi Sam Sam nói:
“Chắc anh cũng biết, hẹn hò riêng với con gái là có ý nghĩa với cô ấy chứ.”
Daniel nắm chặt cốc, không biết phải trả lời thế nào.
Bùi Sam Sam lại hỏi:
“Không còn gì khác để nói nữa à?”
“Chắc là không.”
Giờ đến lượt Bùi Sam Sam lo lắng nắm chặt cốc:
“Vậy… thì tôi có việc muốn nói với anh.”
“Ừ?”
Bùi Sam Sam mất một lúc để tìm từ, không biết nên nói thế nào.
Cô cầm ly nước trước mặt, uống một hơi hết sạch, mạnh dạn nói:
“Anh có kế hoạch có con không?”
Daniel ngơ ngác, không hiểu cô đang nói gì.
Bùi Sam Sam giữ môi bình tĩnh, giọng nói gần như bật ra từ kẽ răng:
“Nếu… nếu không có, thì một thời gian nữa anh có thể đến bệnh viện cùng tôi không?”
Trong hai ngày qua, cô đã suy nghĩ rõ ràng. Tối hôm đó thực ra là cả hai cùng đồng thuận, không ai nợ ai, vậy nên cô quyết định nói rõ mọi chuyện, làm gì thì làm.
Cô không thể để mình chịu đau khổ một mình, trong khi anh chỉ hưởng thụ niềm vui.
Dù sao, anh cũng nên đi cùng cô đến bệnh viện.
Daniel mất một phút mới nhận ra Bùi Sam Sam đang nói gì:
“Cô… cô có thai?”
Bùi Sam Sam gật đầu, hít một hơi mới nói:
“Tôi có uống thuốc tránh thai, nhưng không ngờ rằng, chuyện hi hữu này lại xảy ra với tôi. Bác sĩ nói giờ chưa phù hợp để phá thai, bảo tôi phải chờ nửa tháng nữa, vì vậy…”
“Cô muốn phá à?”
“Tôi…”
Bùi Sam Sam nói nhỏ:
“Tôi không biết, chuyện này tôi làm một mình có vẻ không tốt, nên muốn hỏi ý kiến của anh.”
Bây giờ đầu óc Daniel có chút rối bời, anh nhẹ nhàng giơ tay:
“Cô đợi chút, cho tôi một ít thời gian.”
Thấy vậy, Bùi Sam Sam cúi đầu.
Một sự im lặng vô hình lan tỏa giữa hai người.
Một lúc sau, Bùi Sam Sam mới nói:
“Tôi nói với anh chuyện này cũng không phải để ép anh chọn, chỉ là cảm thấy nên nói cho anh biết.”
Daniel l.i.ế.m môi:
“Tôi biết, chỉ là quá đột ngột, tôi cũng… cần một chút thời gian để suy nghĩ.”
“Tôi hiểu, vậy anh suy nghĩ xong thì liên lạc với tôi nhé, dù sao thời gian phẫu thuật cũng là nửa tháng nữa.”
Bùi Sam Sam nói xong, đứng dậy:
“Vậy tôi về trước.”
Daniel nhìn theo bóng lưng cô, mở miệng mà không biết nên nói gì.
Chỉ có thể đứng nhìn cô rời đi.