Bùi Sam Sam mang khay nước vào, trên đó có hai cốc nước.

Cô nhìn bầu không khí trước mắt, không khỏi nuốt nước bọt.

Sao mà cảm thấy có chút nặng nề thế nhỉ?

Khi cô đặt nước xuống, chuẩn bị rời đi, Daniel nắm lấy cổ tay cô:

“Hay là, cô cũng ngồi lại nói chuyện một chút?”

Bùi Sam Sam: “…”

Người này bị sao vậy?!

Cô còn thấy chạy cũng đã chậm rồi đây nè.

Nhưng lúc này có người khác ở đây, cô cũng cảm thấy căng thẳng:

“Nói… nói chuyện gì?”

“Về việc cô Nguyễn muốn tới Lâm thị, cô khuyên cô ấy đi.”

Vừa nghe Daniel nói xong, Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy:

“Không cần đâu, tôi đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.”

Nguyễn Tinh Vãn vừa nói, vừa gật đầu về phía họ:

“Tôi còn có việc, xin lỗi đã làm phiền.”

Thấy Nguyễn Tinh Vãn rời khỏi phòng nghỉ, Bùi Sam Sam liền định đi theo.

Nhưng cổ tay cô vẫn bị Daniel nắm chặt.

Mà anh, hoàn toàn không có ý định buông ra.

William đứng dậy, không nói gì, lặng lẽ rời đi.

Sau khi William đi rồi, Bùi Sam Sam mới vùng vẫy:

“Anh làm gì vậy, mau buông ra!”

Daniel nói:

“Hôm qua chúng ta chưa nói hết.”

“Chưa nói hết ở đâu chứ, tôi kết hôn mà anh không cho tiền mừng, còn gì để nói nữa.”

“Cô nhất định phải kết hôn sao?”

Điều đó thì chưa chắc.

Bùi Sam Sam dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh:

“Đúng vậy, không kết hôn thì tôi sẽ độc thân cả đời.”

Daniel nhíu mày:

“Nhất định phải là người đó sao?”

“Tôi thấy anh ấy cũng tốt mà, sao không được?”

“Chỉ mới quen một ngày, thấy được ở điểm nào?.”

“Đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh không hiểu đâu.”

Nói xong, Bùi Sam Sam rút tay ra khỏi lòng bàn tay Daniel, không thèm quay đầu lại rời đi.

Daniel nhìn theo bóng lưng của cô, l.i.ế.m môi.



Ra khỏi phòng chờ, Bùi Sam Sam đến văn phòng của Nguyễn Tinh Vãn, gõ cửa rồi đẩy vào, thấy Nguyễn Tinh Vãn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bùi Sam Sam đi vào, vẫy tay trước mặt cô:

“Tinh vãn, nghĩ gì thế?”

Nguyễn Tinh Vãn thu hồi dòng suy nghĩ, lắc đầu:

“Không có gì.”

Vừa rồi cô cũng không biết sao lại nói nặng lời như vậy.

Trước đây toàn là Daniel, tối đa cũng chỉ là Trình Vị đến nói chuyện với cô.

Nhưng lần này, ông ta lại trực tiếp đến.

Điều này đủ cho thấy ông ta không muốn cô đi Lâm thị đến mức nào.

Dù sao đi nữa, cũng là vì tốt cho cô.

Nhưng cô đã không kiểm soát được cảm xúc.

Bùi Sam Sam kéo ghế ngồi bên cạnh cô, thở dài:

“Thực ra họ nói cũng có lý, suy nghĩ của cậu cũng không sai, trên đời này không thể có cách nào hoàn hảo. Nếu cậu đã quyết định rồi thì cứ mạnh dạn làm đi.”

Nguyễn Tinh Vãn xoa trán, cười cười:

“Được.”

Lúc này, điện thoại của Bùi Sam Sam rung lên, cô lấy ra xem, rồi nói:

“Tinh Vãn, gần đây có phim nào hay không?”

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:

“Người mà cậu đang xem mắt à?”

“Đúng rồi, anh ấy hẹn mình đi xem phim, để mình chọn phim luôn.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Gần đây mình không đi xem nhiều, nhưng phim của Hứa Loan hình như đã công chiếu, đánh giá cũng khá tốt, cậu có thể xem phim đó.”

Bùi Sam Sam lập tức gõ tin nhắn trả lời, đồng thời nói:

“Được, vậy mình sẽ đi xem phim đó. Không ngờ dạo này không thấy cô ấy, hóa ra là đi quảng cáo phim. Lần trước mình còn nghe cô ấy than vãn, năm nào cũng chẳng có mấy ngày nghỉ. Ủa, sếp của cô ấy đúng là không phải người tốt.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Chương 1014

Sự thật đã chứng minh, quả nhiên Nguyễn Tinh Vãn đoán đúng.

Chiều hôm đó, Dương Chấn lại đến tìm cô, mang theo một bản cam kết từ tất cả các cấp lãnh đạo còn lại của tập đoàn Lâm Thị. Chỉ cần Nguyễn Tinh Vãn đồng ý tiếp quản Lâm Thị, tất cả các cấp lãnh đạo và nhân viên của Lâm Thị đều sẽ hết lòng phối hợp với cô.

Thấy Nguyễn Tinh Vãn nhìn bản cam kết mà không nói gì, Dương Chấn nói:

“Cô Nguyễn, có thể trong mắt cô, Lâm Thị là một củ khoai nóng, nhưng nó từng là một cái tên lừng lẫy ở Nam Thành. Bây giờ trở nên thế này, thực sự là...”

Nguyễn Tinh Vãn đặt bản cam kết xuống và bình thản nói:

“Nếu tôi đến Lâm Thị, các anh có thể thực hiện những cam kết này không?”

“Đương nhiên, các cấp lãnh đạo đều đã ký tên vào rồi.”

Dương Chấn tiếp tục

“Hơn nữa, cô Nguyễn, bây giờ người có chức vị cao nhất ở Lâm Thị là Triệu tổng. Hôm qua ông ấy cũng đã đích thân đến tìm cô, chắc chắn sẽ không thất hứa đâu.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Muốn tôi đến Lâm Thị cũng được, nhưng các anh phải đồng ý với tôi vài yêu cầu.”

Dương Chấn nói:

“Xin mời cô Nguyễn nói.”

“Thứ nhất, tôi cần tất cả tiền lương của nhân viên hiện tại của Lâm Thị được trả ngay lập tức. Những người đã rời khỏi sau khi Lâm Thị xảy ra chuyện, tiền lương của họ cũng phải trả đủ.”

Dương Chấn do dự nói:

“Nhưng trong tài khoản của Lâm Thị bây giờ không còn tiền, chứ đừng nói đến lương của nhân viên, còn nợ nần rất nhiều.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Lâm Thị vẫn còn vài lãnh đạo đang làm việc phải không? Nếu họ đã đồng ý nhờ tôi ra mặt tiếp quản Lâm Thị, có nghĩa là họ vẫn còn hy vọng vào nó. Chỉ cần cùng nhau vượt qua khó khăn này, sau này kiếm tiền cũng sẽ không thiếu phần của họ. Đúng không?”

Dương Chấn hơi gượng cười trong giây lát:

“Cô Nguyễn nói rất đúng.”

“Tôi biết rằng không dễ gì lấy được số tiền lớn từ dự án hay công trình, nhưng tiền lương của nhân viên thì vẫn có thể góp nhặt lại. Đó cũng không phải là làm khó họ đâu.”

Dương Chấn gật đầu:

“Tôi sẽ báo lại với Triệu tổng.”

Nói xong, anh tiếp tục:

“Cô Nguyễn... còn yêu cầu nào khác không?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Có. Thứ hai, phiền anh đưa cho tôi hồ sơ của mấy người cấp cao bị sa thải khi Lâm Thị xảy ra chuyện.”

“Ý cô Nguyễn là...”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Đợi tôi xem hồ sơ xong, tôi sẽ cho anh biết.”

Thực ra, Lâm Thị lớn như vậy, không phải ai cũng gian xảo như Lâm Chí An, và không phải ai cũng lợi dụng chức quyền như Triệu Kính. Trong đó cũng có những người làm việc nghiêm túc.

Và khi Lâm Thị gặp rắc rối, những người bị lôi ra làm bia đỡ đạn chắc chắn không cùng một ruột với Triệu Kính.

Vì vậy, nếu muốn cứu Lâm Thị, chỉ có cách tìm lại những người cấp cao đó về làm việc nghiêm túc.

Điều kiện thứ hai của Nguyễn Tinh Vãn dễ thực hiện hơn rất nhiều, Dương Chấn liền gật đầu đồng ý:

“Tối nay tôi sẽ gửi cho cô Nguyễn.”

“Tốt.”

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục

“Điều kiện thứ ba. Anh vừa nói, bây giờ người có chức vụ cao nhất là Triệu tổng, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Điều kiện thứ ba của tôi là, sau khi tôi đến Lâm Thị, chức vụ của tôi phải là cao nhất. Kể cả Triệu tổng cũng phải nghe theo tôi.”

Dương Chấn có chút do dự:

“Điều này...”

Nguyễn Tinh Vãn đưa bản cam kết lại cho anh:

“Không sao, tôi biết anh không thể quyết định ngay. Những điều này anh có thể về bàn bạc lại với họ rồi trả lời tôi.”

Dương Chấn suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chỉ cần chúng tôi đồng ý với ba điều kiện của cô Nguyễn, cô sẽ đến Lâm Thị chứ?”

“Đương nhiên.”

“Vậy xin cô Nguyễn chờ chút, tôi sẽ đi bàn bạc với Triệu tổng ngay bây giờ.”

Nói xong, Dương Chấn lập tức rời đi.

Lên xe, anh liền gọi điện cho Triệu Kính, báo cáo ba điều kiện của Nguyễn Tinh Vãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play