Chỉ cần Nguyễn Tinh Vãn đồng ý tiếp quản Lâm thị, rắc rối của anh ta sẽ giảm đi rất nhiều.

Dương Chấn cười nhẹ:

“Triệu Tổng, dù thế nào đi nữa, Cô Nguyễn  cũng là công chúa của Lâm thị. Nếu một ngày nào đó Lâm thị có thể trở lại quỹ đạo, chúng ta cũng sẽ làm việc cho cô ấy.”

Triệu Kính vung tay:

“Tình trạng thê thảm của Lâm thị, anh cũng biết rõ, chỉ có thể kéo dài mà thôi, làm sao có cơ hội hồi sinh được. Cô gái trẻ Nguyễn Tinh Vãn này, căn bản không gánh nổi việc, để cô ấy xuất hiện chỉ là để chuyển hướng sự chú ý của bên ngoài mà thôi.”

Dương Chấn nheo mắt, không nói gì.

So với Triệu Kính, anh ta cảm thấy thoải mái hơn.

Anh ta đã có trong tay một quân bài lớn, không lo lắng về việc rút lui.

Anh ta chỉ đang nghĩ cách tận dụng quân bài này để đạt được lợi ích tối đa mà thôi.

Không lâu sau, Triệu Kính lại tự nói:

“Lâm thị muốn sống lại cũng không phải không có khả năng.”

Dương Chấn nghe vậy có chút bất ngờ:

“Khả năng gì?”

Triệu Kính cười lớn hai tiếng, vỗ vai Dương Chấn, vừa lên xe vừa nói:

“Trừ khi Lâm Chí Viễn đã c.h.ế.t sống lại, với năng lực của ông ta, có lẽ còn chút cơ hội.”

Dương Chấn nói:

“Triệu Tổng đúng là thích đùa, Lâm Chí Viễn đã  c.h.ế.t nhiều năm rồi mà.”

“Vì vậy tôi mới nói, Lâm thị căn bản không thể sống lại.”

Nói xong, Triệu Kính kéo cửa xe lại:

“Được rồi, tôi đi trước, những chuyện sau đó thì anh tự lo, tôi không muốn quay lại đây nữa.”

Dương Chấn gật đầu nhẹ:

“Triệu Tổng đi thong thả.”

Cửa kính xe trước mặt hạ xuống, chiếc xe màu đen từ từ rời đi.

Dương Chấn quay lại, nhìn về phía phòng làm việc không xa, khóe miệng nhếch lên, nụ cười chứa đựng vài phần tính toán.

Không lâu sau, điện thoại của anh reo lên, nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, Dương Chấn nhận cuộc gọi, giọng nói ấm áp:

“Tiểu Tuyết, có chuyện gì không?”

Nghe thấy giọng anh, Lý Tuyết thở phào:

“Hôm nay em cuối cùng cũng ra ngoài được, anh có đang làm việc không? Nếu không bận thì tối cùng ăn tối nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

Dương Chấn mở cửa xe, lại nói

“Nói đi, em vẫn chưa nói cho anh biết, các em đã chuyển đến đâu.”

“Vẫn ở khu này, chỉ là chuyển sang ở  bên cạnh ông chủ.”

“Bên cạnh?”

Lý Tuyết nói:

“Đúng, lúc chuyển đến em cũng khá lo lắng bị bạn gái ông chủ phát hiện, nhưng hình như ý của ông chủ là, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

Cùng với Dương Chấn một thời gian dài, Lý Tuyết đã không còn phòng bị như trước, hầu như mọi chuyện đều kể cho anh.

Ngoại trừ thân phận của Chu Từ Thâm, luôn dùng từ “ông chủ” để thay thế.

Dương Chấn ngồi trong xe, nhìn về phòng làm việc:

“Vậy ông chủ của em cũng khá thông minh.”

“Đúng vậy, nhưng lần trước em làm mất thẻ lên tầng, ông ấy đã nổi giận lớn, lúc đó em suýt c.h.ế.t khiếp.”

“Vậy sao em không nghỉ việc đi, anh có thể nuôi em, giờ cơ hội em có thể ra ngoài ngày càng ít, hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt.”

“Giờ vẫn chưa được, ông chủ là ân nhân của em, đợi một thời gian nữa đi, chờ ông ấy xử lý xong chuyện.”

Dương Chấn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên vô lăng:

“Ông chủ của em rốt cuộc đang chờ cái gì?”

Chương 1000

Ở đầu dây bên kia, Lý Tuyết nói:

“Em cũng không biết, đó là chuyện của ông chủ, emm làm sao có thể hỏi được. Nhưng trước đây em nghe nói, đứa trẻ này sinh non, là do chuyện ở nhà ông chủ gây ra, tình hình gia đình của ông ấy khá phức tạp, chắc có lẽ muốn giải quyết hết những rắc rối đó trước.”

“Vậy chuyện ở nhà ông ấy sẽ không liên lụy đến em chứ?”

“Không đâu, anh yên tâm đi.”

Dương Chấn thu hồi ánh nhìn:

“Vậy bây giờ anh đến đón em nhé.”

Lý Tuyết đáp:

“Vâng.”

Ngắt cuộc gọi, Dương Chấn ném điện thoại sang một bên, kéo kéo cà vạt, trong ánh mắt có chút châm biếm và khinh thường.

Tại phòng làm việc.

Sau khi Triệu Kính và Dương Chấn rời đi, Bùi Sam Sam đi vào:

“Sao họ lại tìm cậu?”

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, ánh mắt vô định nhìn về phía trước:

“Chuyện của Lâm thị.”

“Lâm thị? Có chuyện gì với Lâm thị vậy?”

“Kể từ khi Lâm Chí An bỏ trốn, Lâm thị không có ai quản lý, rối ren như nồi cháo.”

“Nhưng điều đó có liên quan gì đến cậu đâu, họ tìm cậu làm gì?”

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng:

“Họ hy vọng mình có thể đứng ra tiếp quản Lâm thị, để giành lại đầu tư và vay ngân hàng.”

Bùi Sam Sam nghe vậy cảm thấy có điều bất thường:

“Cậu đừng có đồng ý nhé, Lâm thị bây giờ thế này, ai dính vào cũng sẽ  xui xẻo, họ muốn làm gì thì làm, mà có liên quan gì đến cậu đâu.”

Nguyễn Tinh Vãn ừ một tiếng:

“Mình cũng nghĩ vậy, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Những người bị ảnh hưởng bởi chuyện này không chỉ có hàng ngàn nhân viên của Lâm thị, mà còn rất nhiều người khác, họ đều vô tội.”

Nghe vậy, Bùi Sam Sam nhíu mày:

“Điều đó đúng, Lâm Chí An thật sự không ra gì, hại người hại mình, để lại một đống rắc rối, không biết phải dọn dẹp thế nào. Nhưng… Tinh Tinh, chuyện này thật sự không liên quan nhiều đến cậu, cậu không cần phải gánh trách nhiệm.”

Nguyễn Tinh Vãn cụp mắt:

“Mình biết.”

Bùi Sam Sam nhìn vẻ mặt của cô, thở dài không nên lời.

Biết là một chuyện, còn làm gì đó lại là chuyện khác.

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên nói:

“Sam Sam, dạo này cậu có liên lạc với Daniel không?”

Bùi Sam Sam mặt hơi đỏ:

“Không… không có, mình và anh ta có liên quan gì đâu.”

Từ lễ tang của mẹ Nguyễn Tinh Vãn đến giờ, họ chưa gặp lại nhau.

Cũng tốt, để bớt phiền lòng.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Mình muốn nói chuyện với anh ấy.”

Bùi Sam Sam nghiêng đầu, có vẻ không hiểu:

“Chuyện này anh ta có cách giải quyết không?”

“Không phải.”

Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết nói sao, ngập ngừng một lúc mới nói:

“Chỉ là… anh ấy có lẽ hiểu rõ tình hình của Lâm thị hơn mình.”

Bùi Sam Sam gật đầu:

“Đúng vậy, anh ta từng rất tốn công để tiếp cận Lâm Tri Ý mà.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cười:

“Cậu ghen rồi à?”

“Xàm… xàm lắm, ai ghen tị với cô ta chứ,mình chỉ thấy cách anh ta lấy được lòng tin của Lâm Tri Ý thật không tồi, khiến cô ta bị lừa đến mức quay cuồng.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Vậy thì mình sẽ đi tìm anh ấy,cậu có muốn đi cùng không?”

Bùi Sam Sam đáp:

“Mình không đi đâu, tối nay mình có hẹn xem mắt.”

Nguyễn Tinh Vãn nhớ đến chuyện đó, ngạc nhiên:

“Hôm nay à?”

“Đúng, chỉ là đi ăn tối thôi, ăn tối xong thị mỗi người về một nhà, tìm lý do từ chối là được.”

Nguyễn Tinh Vãn suy tư gật đầu:

“Vậy câu khi nào thì đi?”

Bùi Sam Sam nhìn thời gian:

“Hẹn lúc sáu giờ, khoảng năm rưỡi mình sẽ di chuyển, cũng gần, lái xe khoảng mười phút là tới.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Vậy mình đưa cậu đi nhé.”

“Không cần đâu, mình có thể lái xe mà.”

Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc nói:

“Cậu không hiểu rồi, nếu cậu thấy đối tượng xem mắt ổn, ăn xong có thể ngầm gợi ý anh ấy đưa cậu về nhà, tăng cường tình cảm. Còn nếu thấy không ổn, thì gọi taxi đi luôn. Nếu cậu lái xe, thì không có cơ hội nào cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play