Ngài Cận cầm một chiếc đồng hồ, so sánh nó với chiếc còn lại, sau một lúc mới nói:
“Hai chiếc này chính là hai chiếc mà Chí Viễn đã đặt làm hồi đó, không thể sai được. Dù chiếc này đã bị cháy đến như vậy, nhưng vẫn có dấu đặc điểm để nhận diện.”
Nghe được sự xác nhận từ ngài Cận, Nguyễn Tinh Vãn lại nhìn về phía Lâm Chí Viễn:
“Lâm tổng giải thích thế nào đây? Chiếc đồng hồ và xét nghiệm ADN đều được tìm thấy trong két sắt ở phòng của ông. Ông muốn nói rằng hai thứ này đều không phải của ông sao?”
Dù Lâm Chí Viễn có thể phủ nhận xét nghiệm ADN không phải của ông ta, nhưng ông ta tuyệt đối không thể phủ nhận chiếc đồng hồ.
Nếu phủ nhận chiếc đồng hồ, điều đó chỉ có thể chứng minh rằng ông ta không phải là Lâm Chí Viễn thật sự.
Lâm Chí Viễn nhanh chóng ổn định cảm xúc, trả lời một cách tự tin:
“Mọi người cũng thấy chiếc đồng hồ bị cháy thành như vậy, nó đã mất từ hai mươi năm trước trong vụ nổ, tôi cũng không biết nó từ đâu ra. Còn về két sắt, tôi càng không biết tình huống ra sao, trong phòng tôi chưa từng có két sắt.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Có két sắt hay không két sắt, để người đi kiểm tra không phải sẽ biết sao?”
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông dưới quyền Lâm Chí Viễn vội vàng chạy tới, gương mặt lo lắng báo cáo:
“Thưa lão gia, không hay rồi, vừa nhận được điện thoại từ nhà cũ, họ nói rằng… nói rằng…”
Lâm Chí Viễn nói:
“Nói thẳng ra, đừng quanh co mãi.”
Người đàn ông lập tức nói:
“Nói rằng trong nhà xảy ra hỏa hoạn, đã cháy rồi.”
Mọi người nghe xong, lại một lần nữa bất ngờ.
Lâm Chí Viễn phất tay, nói với Nguyễn Tinh Vãn:
“Tinh Vãn, đây chính là điều mà con muốn đúng không?”
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Cô thật sự không ngờ rằng nhà Lâm gia lại xảy ra hỏa hoạn, và lại đúng vào lúc này, giống như cô cố tình vu khống ông ta rồi tiêu hủy chứng cứ.
Lâm Chí Viễn tiếp tục nói:
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự lễ kỷ niệm của Lâm thị. Những gì cần nói hôm nay tôi đã nói xong, gia đình có chuyện nên tôi phải về ngay, xin phép được rời khỏi đây.”
Nói xong, Lâm Chí Viễn vội vàng xuống khỏi bục phát biểu, nhanh chóng đi ra ngoài. Khi ông ta sắp đến cửa, một giọng nam từ phía sau vang lên:
“Lâm tổng.”
Trong mắt Lâm Chí Viễn thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, bước chân dừng lại vài giây sau mới quay đầu lại:
“Ngài William, còn chuyện gì nữa không?”
William tiến lại gần, trên mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã:
“Tôi vừa nghe Lâm tổng nói rất nhiều, có một việc tôi khá tò mò.”
“Chuyện gì thì để sau hãy nói, nhà tôi có hỏa hoạn, tôi hiện giờ rất gấp…”
“Chuyện cháy nổ cũng cần có chuyên gia xử lý, Lâm tổng về nhà cũng không có tác dụng gì.”
Chưa đợi Lâm Chí Viễn trả lời, William lại nói:
“Lâm tổng đã nói sẽ giao toàn quyền Lâm thị cho cô Nguyễn xử lý, có phải tôi có thể hiểu rằng, bất kể Lâm Thị xảy ra chuyện gì, cô Nguyễn đều phải chịu trách nhiệm đúng không?”
Lâm Chí Viễn đáp:
“Lâm thị là một công ty lớn như vậy, giao dịch đều lên tới hàng tỷ, cô ấy đương nhiên cần phải gánh vác trách nhiệm.”
“Như vậy thật thú vị, theo tôi được biết, Lâm thị gần đây đang thua lỗ nghiêm trọng, thậm chí từ vài tháng trước đã có một số tiền lớn không rõ đi đâu mất rồi. Hiện tại Lâm thị vẫn giữ được hình dạng như xưa, cũng chỉ là nhờ vào cái khung rỗng này. Một khi khung này sụp đổ, Lâm thị sẽ phải gánh chịu hàng ngàn tỷ nợ nần, trong tình huống này, Lâm tổng giao Lâm thị cho cô Nguyễn, phải chăng là muốn để cô ấy gánh nợ cho ngài?”
Chương 920
Lâm Chí Viễn nhíu mày:
“Tôi không biết ngài đang nói gì, Lâm thị vẫn hoạt động vô cùng tốt, đâu có nợ nần gì. Tôi giao Lâm thị cho con bé là vì con bé là con gái tôi, đáng ra Lâm thị phải được con bé kế thừa.”
Lúc này, Chu Từ Thâm không biết từ đâu bước tới, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt:
“Tối nay sao không thấy cô Lâm? Một sự kiện lớn như lễ kỷ niệm của Lâm thị, cô ấy chẳng lý do gì không tham dự.”
Lâm Chí Viễn đứng khoanh tay:
“Tri Ý không được khỏe, đang nghỉ trên phòng.”
“Thế à, vậy cho người mời cô ấy xuống đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy.”
Lâm Chí Viễn nhìn sang:
“Tôi đã nói con bé không khỏe.”
Chu Từ Thâm nói:
“Cô Lâm không khỏe, hay là không thể chấp nhận được việc vị trí tiểu thư Lâm thị của cô ấy thực chất là giả, là chiếm đoạt của người khác mà có được?”
“Tri Ý là tôi nuôi dưỡng, con bé không biết những chuyện này. Tôi thừa nhận mình có lỗi với Tinh Vãn, nhưng tôi đã giao Lâm thị cho con bé, mong Chu tổng đừng cố chấp.”
“Giờ Lâm thị ra sao, cần tôi nhắc lại lần nữa không?”
Khi Lâm Chí Viễn sắp mở miệng nói, trên màn hình ở bục phát biểu bỗng hiện lên một video.
Video đang phát là toàn bộ tư liệu về vụ tai nạn mà Lâm thị gặp phải vài tháng trước.
Hầu hết khách mời tối nay đều là những người nhạy cảm với tài chính và số liệu, chỉ xem vài trang đã nhận ra vấn đề.
Số liệu của dự án không đúng, chênh lệch quá lớn, có một khoản tiền lớn đã biến mất.
Hơn nữa, một dự án lớn như vậy mà không có nguồn vốn khổng lồ hỗ trợ, lại vẫn tiếp tục hoạt động, cho thấy nguyên liệu được sử dụng kém chất lượng đến mức nào.
Liên tiếp xuất hiện các bức ảnh chi tiết về nguyên liệu và giao dịch tài chính, đều có chữ ký của Lâm Chí Viễn.
Vì vậy, vấn đề này hoàn toàn không giống như Lâm thị đã nói ban đầu rằng lỗi nằm ở một số lãnh đạo cấp cao, mọi chi tiết của dự án đều đã qua tay Lâm Chí Viễn.
Trong khi đó, không biết từ lúc nào đã có phóng viên chen vào đám đông, chụp ảnh màn hình ở trên bục phát biểu.
Nhiều người cũng thắc mắc, không biết ai đã chụp được những thứ riêng tư như vậy.
“Đây là do ba tôi chụp lại, ông ấy là giám đốc dự án của Lâm thị. Sau khi phát hiện ra những điều này, ông ấy khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để chụp chứng cứ, đáng tiếc còn chưa kịp công khai thì đã bị Lâm Chí Viễn hại chết. Họ còn nói với bên ngoài rằng ông ấy qua đời vì tai nạn trong dự án, thực tế là ông ấy đã bị g.i.ế.c hại để giệt khẩu!”
Trong phòng tiệc, một giọng trẻ con bất ngờ vang lên, tay chỉ vào Lâm Chí Viễn, gương mặt ngây thơ đầy thù hận.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua, phát hiện đứa trẻ này chính là người mà Bùi Sam Sam quen biết trên mạng.
Lâm Chí Viễn thu ánh mắt lại, nhìn về phía William, trong mắt không còn giấu được sự lạnh lùng:
“Quả nhiên là ông.”
William mỉm cười:
“Tôi chỉ là một người có quan hệ hợp tác với Lâm thị, để bảo vệ lợi ích của mình, nên mới đi kiểm tra một chút. Không ngờ lại phát hiện ra Lâm thị có quá nhiều lỗ hổng, trong tình huống này, tôi thực sự không yên tâm, mới đến hỏi thăm Lâm tổng.”
“Ông rốt cuộc là ai!”
“Tôi? Chỉ là một thương nhân chính đáng mà thôi.”
Lâm Chí Viễn cười nhạt:
“Đến lúc này, ông không cần phải diễn kịch trước mặt tôi nữa. Các người đều là một bọn phải không? Tôi sớm đã nhận ra rồi.”
Ngài Cận chống gậy bước tới, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Cậu mới là người không cần diễn nữa, Lâm Chí An, cậu còn muốn giả vờ đến khi nào?”
Câu nói này vừa thốt ra, cả sảnh tiệc vốn yên tĩnh lập tức trở nên náo động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT