Vừa đến dưới tòa nhà chung cư, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại nhìn, chiếc xe màu đen vẫn bám theo cô.

Cô không hề để tâm mà xuống xe, đi vào tòa chung cư.

Lúc này đã rất muộn, khu vực xung quanh gần như không còn ai, yên tĩnh và vắng lặng.

Khi vừa bước đến dưới tòa nhà, Nguyễn Tinh Vãn bỗng thấy bóng dáng một người có vẻ quen thuộc ở phía xa, cô ngẩn ra một chút, mở to mắt cố nhìn rõ hơn.

Nhưng ánh sáng của đèn đường khá mờ, cô không kịp nhìn kỹ.

Gần như không suy nghĩ gì thêm, Nguyễn Tinh Vãn lập tức đuổi theo.

Bóng dáng kia ở ngay phía trước, chỉ cách cô một đoạn ngắn. Khi cô chuẩn bị lên tiếng xác nhận, bóng dáng của Chu Từ Thâm đã xuất hiện trước mặt cô.

Anh dường như vừa chạy đến, hơi thở có phần gấp gáp.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, trên mặt hiện đầy sự khó hiểu.

Chu Từ Thâm vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, giọng nói lạnh nhạt như thường:

"Em sao lại đến đây?"

"...Tình cờ đi ngang qua."

Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn mới nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cô đẩy Chu Từ Thâm ra, bóng dáng người phía trước đã biến mất từ lâu.

Chu Từ Thâm nhàn nhạt nói:

"Đường nào có thể đưa em lạc đến đây được?"

Nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của anh, Nguyễn Tinh Vãn đáp lại một cách nghiêm túc:

"Có lẽ là tôi bị mù rồi."

Cô quay người định đi, nhưng cánh tay đã bị anh kéo lại.

Giọng nói của Chu Từ Thâm vang lên, chậm rãi:

"Mù rồi còn dám chạy lung tung?"

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Anh lại nói:

"Trong tình huống này, em nên nhờ người giúp đỡ, có khi tôi sẽ đưa em về nhà."

"Thà báo cảnh sát còn đáng tin hơn nhờ anh."

Chu Từ Thâm hỏi:

"Thật sự không muốn nhờ?"

"Không cần!"

Chu Từ Thâm gật đầu:

"Được, vậy theo tôi về nhà đi."

Anh đúng là phiền phức thật.

Chu Từ Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ngón tay đan vào tay cô.

Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại:

"Anh đừng quá đáng nữa, chúng ta chẳng phải vẫn đang cãi nhau sao."

"Từ lúc nào?"

Chu Từ Thâm không hề có ý buông tay, kéo cô về phía tòa nhà, như thể cô đã tự dâng mình tới, thì không có chuyện để cô chạy thoát.

Vào trong thang máy, Nguyễn Tinh Vãn cố rút tay ra nhưng sau vài lần không thành công, cô đành bỏ cuộc.

Nhìn số tầng thang máy dần dần tăng lên, Nguyễn Tinh Vãn bỗng lên tiếng:

"Vừa rồi, hình như tôi thấy Lý Tuyết, cô ấy cũng sống ở đây à?"

Chu Từ Thâm liếc cô một cái, giọng nói vẫn bình thản:

"Có vẻ em nên đi khám mắt thật đấy."

Nguyễn Tinh Vãn cười khẩy:

"Nếu không phải vì anh đột ngột xuất hiện chắn tầm nhìn của tôi, tôi đã xác nhận được rồi, bóng lưng thực sự rất giống."

"Chiều nay em vẽ thiết kế cả ngày à?"

"Hả? Ừ..."

"Dùng mắt nhiều quá, hoa mắt là chuyện bình thường, không cần lo lắng."

Ai thèm lo lắng chứ!

Nghe thấy anh toàn nói những điều vô nghĩa, Nguyễn Tinh Vãn không buồn đáp lại nữa, chỉ tập trung nghĩ cách làm sao rút tay ra khỏi tay anh.

Nhưng cô vừa nhích ra một chút, đã bị kéo vào trong lòng anh.

Giọng nói trầm thấp của Chu Từ Thâm vang lên bên tai cô:

"Trong thang máy có camera giám sát, đừng nghịch ngợm."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Chương 902

Trong lúc đó, tại Lâm gia.

Lâm Chí Viễn nhận được cuộc gọi từ thuộc hạ, báo rằng Nguyễn Tinh Vãn đã đến chỗ Chu Từ Thâm. Sau khi nghe xong, ông ta không nói nhiều, chỉ dặn tiếp tục theo dõi cô.

Cúp máy xong, Lâm Chí Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đứng dậy rời khỏi phòng sách, lên chiếc xe đỗ trong khu vườn.

Nơi nhốt Nguyễn Quân là một kho nhỏ cách Lâm gia không xa, trước đây từng được dùng để chứa đồ linh tinh, nhưng mấy năm gần đây dần bị bỏ hoang, hầu như không ai lui tới. Sau khi Tạ Vinh bỏ trốn, Lâm Chí Viễn đã chuyển Nguyễn Quân đến đây.

Trong kho, Nguyễn Quân nằm trên một chiếc giường đơn, không xa là một chiếc ti vi cũ kỹ đang chiếu phim.

Xung quanh không quá bừa bộn nhưng cũng chẳng sạch sẽ. Thức ăn thừa và giấy báo vứt bừa bãi trên bàn và dưới đất. Có vẻ như thỉnh thoảng vẫn có người đến dọn dẹp.

Chân của Nguyễn Quân đã bị gãy, buông thõng xuống giường, miệng thì nghêu ngao hát, dường như không hề cảm thấy việc bị nhốt ở đây là điều gì đáng khó chịu.

Một lát sau, cánh cửa kho được mở ra, ánh sáng từ đèn đường rọi vào.

Nguyễn Quân lập tức ngồi dậy, nheo mắt nhìn người bước vào.

Lâm Chí Viễn tiến vào kho, sau lưng ông ta là thuộc hạ nhanh chóng bật đèn.

Ánh đèn sáng chói làm Nguyễn Quân không mở nổi mắt, vội vàng giơ tay che đi.

Lâm Chí Viễn liếc mắt nhìn thuộc hạ, người kia lập tức hiểu ý, quay người rời khỏi, đồng thời đóng cửa kho lại.

Lâm Chí Viễn bước đến gần Nguyễn Quân, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện:

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

Nguyễn Quân cười hì hì, ngón tay xoa xoa, làm động tác giống như ra dấu xin tiền:

"Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần trả đủ số tiền này, ông muốn nghe gì tôi cũng nói."

"Ông quả là tham lam."

"Tôi không còn cách nào khác. Từ nhỏ đã nuôi một đứa con gái vô dụng, đến khi nó lớn lên, cứ tưởng sẽ được sống sung sướng một chút, ai ngờ nó là đứa con bất hiếu, không cho tôi một xu nào, tôi chỉ còn cách tự lo cho mình thôi mà."

Lâm Chí Viễn chậm rãi nói:

"Ông không sợ có tiền mà không còn mạng để tiêu à?"

Nguyễn Quân tỏ vẻ không quan tâm:

"Tôi không cần biết. Ông đưa tiền cho tôi trước, rồi hãy nói chuyện khác. Dù có chết, tôi cũng phải ôm tiền mà chết, cố gắng để kiếp sau đầu thai làm người tốt hơn."

Lâm Chí Viễn khẽ cười khẩy:

"Ông cũng nghĩ thoáng đấy."

"Ha ha, chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều dễ nói."

Nguyễn Quân lại nói

"Số tiền này cũng không thiệt thòi gì cho ông, vì tôi đang nắm bí mật của ông. Chỉ cần nhận được tiền, tôi lập tức biến mất như người chết, cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt ông nữa. Nhưng nếu ông không cho tôi, đừng trách tôi tung hết bí mật của ông ra ngoài."

Lâm Chí Viễn không thay đổi sắc mặt:

"Tôi có bí mật gì?"

Gương mặt bị bỏng của Nguyễn Quân dưới ánh đèn vàng lờ mờ trong kho trở nên méo mó, tiếng cười của ông ta càng thêm quái dị:

"Ông không phải là Lâm Chí Viễn, cho dù ông có bắt chước giống đến đâu, ông cũng không phải là ông ấy."

Đôi mắt của Lâm Chí Viễn nheo lại, sát khí lóe lên trong ánh mắt.

Nguyễn Quân nói:

"Tôi đã dám nói điều này thì cũng không sợ ông g.i.ế.c tôi diệt khẩu. Người bỏ trốn mấy ngày trước, ông biết chứ? Tôi đã nói chuyện này với hắn rồi. Chỉ cần tôi chết, hắn sẽ công bố bí mật này cho cả thiên hạ biết. Nhưng nếu tôi nhận được tiền, tôi sẽ chia đôi với hắn, thằng ngốc nào mà không làm ăn kiểu này chứ, đúng không?"

"Ông nói không phải, liệu người khác có tin không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play