Trời đã khuya, mưa lại lớn như vậy, ông ta sẽ đi đâu?

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, trong khoảnh khắc đèn xe bật sáng, cô vội nấp sau cửa sổ.

Chờ cho đến khi ánh đèn xe dần biến mất, Nguyễn Tinh Vãn mới quay lại, nhìn theo chiếc xe rời khỏi cổng Lâm gia.

Ngồi lại giường, cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi sáng.

Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Tinh Vãn khoác thêm áo, cầm điện thoại và rời khỏi phòng.

Chắc hẳn Lâm Tri Ý cũng không biết Lâm Chí Viễn sẽ ra ngoài giữa đêm như thế này, vì vậy có lẽ cô ta sẽ không đề phòng.

Nhưng Nguyễn Tinh Vãn cũng biết chắc rằng cửa phòng sách  sẽ bị khóa.

Cô đi đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Chí Viễn, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Sau khi chắc chắn rằng trong phòng không có camera, Nguyễn Tinh Vãn bật đèn pin điện thoại và bắt đầu lục tìm.

Lâm Chí Viễn rất cẩn thận, trên bàn làm việc trong phòng ngủ không có tài liệu gì, chỉ có vài cuốn sách.

Nguyễn Tinh Vãn tìm một lúc mà không thấy gì.

Khi cô chuẩn bị rời đi, bỗng nhìn thấy một bức tranh treo trên tường.

Ngay lập tức, vài ký ức rời rạc lướt qua trong đầu cô, nhưng cô không thể nhớ lại được gì.

Nguyễn Tinh Vãn bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên khung tranh, nhắm mắt lại.

Vài giây sau, cô mở mắt, cất điện thoại vào túi áo rồi đưa tay gỡ bức tranh xuống.

Phía sau bức tranh là một ngăn bí mật với khóa mã số.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn lại bức tranh, một dãy số hiện lên trong đầu cô. Suy nghĩ vài giây, cô thử nhập dãy số đó.

Khóa thật sự được mở.

Bên trong là một chiếc hộp.

Trong hộp có một chiếc đồng hồ bỏ túi đã bị cháy dở, chỉ còn lại một nửa.

Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp lại một bức ảnh.

Đúng lúc cô định xem những thứ khác trong hộp, ánh đèn xe bên ngoài lóe lên.

Lâm Chí Viễn đã trở về.

Cô vội vàng cất chiếc hộp vào chỗ cũ, treo lại bức tranh, và nhanh chóng trở về phòng mình, khóa trái cửa.

Vừa hoàn thành xong mọi việc, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang vọng lại.

Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, lúc này mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi Lâm Chí Viễn vào phòng, không còn có động tĩnh gì nữa, ông ta cũng không rời đi.

Ông ta chỉ ra ngoài khoảng hai mươi phút. Liệu có phải ông đột ngột thay đổi kế hoạch, hay nơi ông ta đến vốn đã gần đây?

Nằm trên giường, Nguyễn Tinh Vãn mở điện thoại ra và xem lại bức ảnh vừa chụp.

May mắn là điện thoại có chức năng chụp ảnh ban đêm, nên vẫn nhìn rõ.

Một nửa chiếc đồng hồ bỏ túi vẫn còn nguyên, nửa kia đã cháy xém không nhận ra hình dạng.

Nguyễn Tinh Vãn nhớ lại, khi cô tìm thấy hồ sơ mua hàng trong kho, ba ruột cô đã mua hai chiếc đồng hồ bỏ túi.

Một chiếc hiện đang ở chỗ cô, còn chiếc kia...

Rất có khả năng đó là chiếc đồng hồ đang ở trong tay Lâm Chí Viễn.

Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống và nhắm mắt lại, nhưng những ký ức rời rạc cứ không ngừng hiện lên trong đầu.

Cơn mưa kéo dài suốt đêm, và cô cũng không thể chợp mắt suốt đêm đó.

Chương 890

Đến bảy giờ sáng, Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy.

Cô không có nhiều đồ, những tài liệu quan trọng đều được cất giữ ở studio, vì vậy khi rời đi, trong túi cũng không có thêm nhiều thứ so với bình thường.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi dày đặc, thời tiết đang nóng dần lên có vẻ lại giảm nhiệt nhờ cơn mưa này.

Khi xe chầm chậm rời khỏi Lâm gia, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn lại.

Nơi này, vốn dĩ là nhà của cô, nhưng bây giờ lại trở thành nơi kẻ thù trú ngụ.

Chờ thêm một thời gian nữa, khi tất cả sự thật được phơi bày, cô sẽ quay lại.

Cô sẽ mang theo tất cả những bí mật vạch trần, để an ủi linh hồn của ba mẹ cô trên trời.

Không lâu sau, điện thoại của Chu Từ Thâm gọi đến.

Nguyễn Tinh Vãn bắt máy:

"Tôi đã rời khỏi Lâm gia rồi."

Nghe vậy, tâm trạng của Chu Từ Thâm có vẻ rất tốt:

"Tối nay tôi đến đón em."

"Tôi biết rồi."

Tên này thật sự là rất dính người mà.

Nguyễn Tinh Vãn vừa đặt điện thoại xuống, nụ cười trên môi chưa kịp tắt, thì một người bất ngờ lao ra từ bên đường. Cô vội vàng đạp phanh.

Khi xe dừng lại, Nguyễn Tinh Vãn vừa định mở cửa xe để xem chuyện gì xảy ra thì cửa ghế phụ đã nhanh chóng bị mở ra. Một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Chạy nhanh đi."

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, dù người đàn ông đội mũ lưỡi trai và che mặt kín mít, cô vẫn nhận ra anh ta ngay lập tức.

Cô mím môi, nhấn ga và nhanh chóng rời đi.

Chưa đầy một phút sau, một nhóm người đuổi theo nhưng không tìm thấy gì.

Một người nói:

"Tôi sẽ báo cáo với ông chủ, các người tiếp tục tìm."

Mười phút sau, Lâm Chí Viễn xuất hiện trong phòng sách, ánh mắt đầy vẻ hung hãn:

"Lặp lại lần nữa?"

Tên thuộc hạ cúi đầu, lặp lại:

"Chúng tôi vừa mới phát hiện, người đã trốn thoát mấy hôm trước vẫn đang theo dõi chúng tôi. Do chúng tôi sơ suất nên hắn đã tìm ra nơi giam giữ Nguyễn Quân, hơn nữa..."

Lâm Chí Viễn lạnh lùng hỏi:

"Còn gì nữa?"

Tên thuộc hạ ấp úng:

"Trong lúc chúng tôi đuổi theo, phát hiện hắn có vẻ đã lên xe của cô Nguyễn."

Lâm Chí Viễn cau mày sâu hơn:

"Nguyễn Tinh Vãn? Cậu chắc chứ?"

Tên thuộc hạ đáp:

"Trước khi đến đây, tôi đã kiểm tra camera giám sát. Trong khung thời gian đó, chỉ có xe của cô Nguyễn rời khỏi khu vực. Chúng tôi đã lục soát khắp nơi nhưng không tìm thấy hắn, nên tôi nghi ngờ hắn đã lên xe cô Nguyễn để trốn thoát."

Suy nghĩ một lúc, Lâm Chí Viễn lạnh lùng ra lệnh:

"Cử người theo dõi Nguyễn Tinh Vãn, xem hôm nay cô ta có hành động gì bất thường không."

"Vậy còn Nguyễn Quân, có cần phải chuyển chỗ không?"

"Chuyển đi đâu? Người của Chu Từ Thâm giám sát rất chặt, ngoài hắn còn có..."

Lâm Chí Viễn nheo mắt, không nói hết câu, chỉ bảo:

"Trước mắt cứ theo dõi Nguyễn Tinh Vãn, những việc khác để sau."

Tên thuộc hạ cúi đầu chào rồi rời đi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play