Nguyễn Thầm nói:

"Em có thể vào trong không?"

Hứa Loan gần như theo phản xạ, né sang một bên để nhường lối cho cậu vào nhà.

Khoan đã, cô cứ nghĩ là cậu nói đến, là đưa đến dưới nhà, cô sẽ xuống lấy, sao cậu lại biết chính xác địa chỉ nhà cô?

Nguyễn Thầm bước qua người cô, đi vào phòng khách.

Chờ cậu dừng lại, Hứa Loan mới kịp phản ứng, nhớ ra bàn ăn vẫn còn một mớ hỗn độn chưa dọn dẹp. Cô nhanh chóng đóng cửa, chạy tới dọn dẹp đống rác trên bàn, vừa dọn vừa cười ngượng ngùng:

"Hôm nay cả ngày tôi chưa ăn gì nhiều, nên mới như vậy..."

Khóe môi Nguyễn Thầm khẽ cong lên một chút:

"Sao không ăn tiếp?"

"Hả?"

Ánh mắt Nguyễn Thầm nhìn vào hộp gà rán trên bàn, cậu tiếp tục:

"Vẫn còn nhiều mà."

Hứa Loan nhìn xuống theo, rồi lại có chút xấu hổ:

"Không... không ăn nữa đâu. Thực ra tôi không ăn được nhiều, chỉ là ăn cho đỡ thèm thôi, giờ no rồi."

Nói xong, cô nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ. Nhìn hộp gà rán trong tay, cuối cùng cô không nỡ vứt đi, chờ lúc Nguyễn Thầm không chú ý, cô lén bỏ vào tủ lạnh.

Sau khi dọn dẹp xong, cô chợt nhớ ra mình còn chưa rót nước cho cậu, bèn hỏi:

"Em muốn uống gì không?"

"Gì cũng được."

Hứa Loan nhìn vào tủ lạnh, lấy một chai nước ngọt đưa cho cậu:

"Cái này được không?"

Nguyễn Thầm gật đầu, sau đó rút tai nghe từ túi quần ra và đưa cho cô.

Hứa Loan đưa tay nhận lấy, khi đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cậu, cô không khỏi rùng mình.

Cô hỏi:

"Em bị cảm à? Sao nóng vậy?"

Nguyễn Thầm đáp:

"Không có, chỉ là người nóng thôi."

Hứa Loan: "..."

Cô khẽ ho một tiếng, nhận lại tai nghe rồi đặt lên bàn ăn.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng.

Hứa Loan mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, nên đành thôi.

Nguyễn Thầm thu tay lại:

"Vậy em đi trước đây, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Nghe vậy, Hứa Loan gần như ngay lập tức gật đầu:

"Được, em đi đường cẩn thận."

Nguyễn Thầm l.i.ế.m môi, vừa định quay người đi thì chuông cửa vang lên.

Hứa Loan lập tức mở to mắt, như thể gặp phải tình huống khẩn cấp.

Cô chưa kịp suy nghĩ, vội kéo tay Nguyễn Thầm lại:

"Tự dưng chị thấy em đến nhà lần đầu mà đi ngay thì thật ngại quá. Hay là thế này, em vào phòng sách xem thử đi?"

Nguyễn Thầm: "?"

Hứa Loan đẩy cậu vào phòng sách:

"Chị có nhiều sách lắm, nếu em thích quyển nào thì cứ chọn lấy vài quyển."

Sau khi thành công đẩy Nguyễn Thầm vào phòng sách, Hứa Loan nhanh chóng đóng cửa lại, rồi chạy ra mở cửa. Đối diện với anh shipper giao đồ ăn, cô nói:

"Xin lỗi nhé, tôi không nhận nữa. Anh cứ lấy mà ăn."

Anh shipper mặt đầy bối rối:

"Không được đâu, tôi..."

Chương 880

"Không sao, không sao, không cần khách sáo đâu, anh cũng vất vả rồi."

"Cô gái à, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng mà đồ nướng cô gọi tôi không ăn được cay."

Hứa Loan: "..."

Cô chỉ còn cách lặng lẽ nhận lại túi đồ:

"Vậy vất vả cho anh rồi, anh đi cẩn thận nhé."

Khi Hứa Loan xách túi đồ quay lại phòng khách, Nguyễn Thầm đã từ phòng sách bước ra.

Thấy vậy, Hứa Loan cũng không muốn kháng cự nữa:

"Haha, đồ ăn mang tới đúng lúc ghê, em có muốn ăn cùng không?"

"Được."

Hứa Loan vừa nói xong đã hối hận, càng không ngờ cậu lại đồng ý thật.

Cô đành phải bày đồ nướng ra bàn ăn, rồi lại lấy hộp gà rán trong tủ lạnh ra.

Nguyễn Thầm ngồi đối diện cô, rút điện thoại ra:

"Còn muốn ăn gì nữa không?"

Hứa Loan đang uống nước liền bị sặc, vội xua tay:

"Không, không cần đâu, thế này đủ rồi."

Hôm nay cô đã chụp ảnh tạp chí cả ngày, vừa mệt vừa đói, mới về nhà được chút đã gọi gà rán, còn chưa kịp ăn mấy miếng thì nhận được điện thoại của Nguyễn Thầm.

Quay đi quay lại một hồi, cô càng đói hơn.

Giờ tình hình đã như thế, Hứa Loan cũng không giữ "phong thái ngôi sao" nữa, mà ăn uống tự nhiên trước mặt cậu.

Ăn được một nửa, cô nhận thấy Nguyễn Thầm vẫn chưa ăn mấy, bèn đặt miếng đồ nướng xuống, hơi áy náy:

"Sao em không ăn?"

"Em sợ nếu em ăn, chị sẽ không đủ…..."

Hứa Loan: "..."

Cô lại bị sặc một lần nữa.

Nhìn xem, cô đã để lại ấn tượng tệ hại cho cậu nhóc này thế nào rồi!

Hứa Loan định cầm lon nước lên uống, nhưng phát hiện mình đã uống hết.

Đúng lúc đó, Nguyễn Thầm mở nắp lon nước trước mặt cậu, rồi đẩy sang cho cô.

"Cảm ơn nhé."

Hứa Loan ngửa đầu uống vài ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau vài giây, Hứa Loan đột nhiên hỏi:

"Sao em biết địa chỉ nhà chị thế?"

Nguyễn Thầm đáp chậm rãi:

"Chu Từ Thâm nói cho em."

Hứa Loan thầm nghiến răng, tên thương gia xảo quyệt.

Nguyễn Thầm nhìn đồng hồ:

"Chị cứ ăn tiếp đi, em phải về rồi."

Hứa Loan nói:

"Vậy  em về cẩn thận nhé."

"Ừ, về tới nơi tem sẽ nhắn tin cho chị."

"Chuyện đó thì..."

Nguyễn Thầm đứng dậy:

"Em đi đây."

Hứa Loan tiễn cậu ra cửa, vẫy tay:

"Tạm biệt nhé."

Nguyễn Thầm gật đầu:

"Chúc ngủ ngon."

Sau khi đóng cửa lại, Hứa Loan quay lại bàn ăn, nhìn lon nước uống dở trước mặt, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh bàn tay thon dài vừa mở lon nước kia.

Nghĩ tới đây, Hứa Loan vội lắc đầu, đẩy suy nghĩ ngớ ngẩn đó ra khỏi tâm trí.

Cậu ấy vẫn chỉ là một sinh viên, mới có mười chín tuổi thôi, cô đang nghĩ cái quái gì thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play