Vì hôm nay là ngày nghỉ, người đến xem triển lãm tranh khá đông, nơi vốn yên tĩnh và đầy tính nghệ thuật nay lại có phần ồn ào hơn.

Dạo quanh một lúc, Nguyễn Tinh Vãn chỉ vào một bức tranh, ngạc nhiên nói:

"Bức này, lần trước tôi đến cũng thấy rồi, không ngờ nhiều năm trôi qua mà vẫn còn thấy nó."

Chu Từ Thâm nghiêng đầu hỏi:

"Em từng đến đây?"

Nguyễn Tinh Vãn chớp mắt, có chút chột dạ quay đi:

"Ừm... ừ, đúng vậy."

"Bao giờ?"

"Thì... hồi còn đại học."

Chu Từ Thâm nói:

"Đi với Quý Hoài Kiến à?"

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười với anh, không trả lời thẳng, tiếp tục bước đi.

Chu Từ Thâm khẽ nhếch miệng, đi theo sau.

Anh nhàn nhạt nói:

"Không ngờ hồi đại học em cũng rảnh rỗi ghê."

Nguyễn Tinh Vãn lập tức cảm thấy cả phòng triển lãm như tràn ngập mùi giấm chua, cô nhếch môi nói:

"Cũng bình thường thôi, dù bận đến đâu thì cũng phải dành thời gian để hẹn hò với người mình thầm thích chứ."

Chu Từ Thâm cười lạnh hai tiếng, không nói gì.

Dạo thêm một lúc, Nguyễn Tinh Vãn bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa, đối phương cũng vừa kịp nhìn thấy cô.

Bùi Sam Sam chạy đến:

"Tinh Tinh, biết sớm cậu cũng đến triển lãm này thì mình đã hẹn cậu đi cùng rồi, mình cứ tưởng hôm nay cậu nghỉ ngơi ở nhà chứ."

Nguyễn Tinh Vãn cười gượng hai tiếng:

"Quyết định đột xuất thôi, cậu... đi cùng Daniel à?"

Bùi Sam Sam nhìn về phía sau, không khỏi bĩu môi:

"Đúng vậy, vừa vào đã chẳng thấy bóng dáng đâu, đã bận rộn như thế thì đừng có đồng ý đi cùng người ta làm gì, đến rồi lại cứ biến mất."

Ngừng một lát, Bùi Sam Sam lại nói:

"À, cậu còn nhớ hồi năm ba chúng ta trốn học đi xem triển lãm tranh không? Có một bức tranh mình nhớ cậu rất thích, lúc nãy mình lại thấy nó."

Bùi Sam Sam vừa dứt lời, bên cạnh bỗng có giọng nói đàn ông vang lên:

"Trốn học?"

Bùi Sam Sam giật mình quay đầu:

"Chu tổng cũng ở đây à?"

Nguyễn Tinh Vãn ho khan một tiếng, cố kéo Bùi Sam Sam đi, nhưng cô ấy không hiểu ý, rụt cổ lại:

"Mấy năm trước trốn học, bây giờ còn phạm pháp sao?"

Nghe vậy, Chu Từ Thâm bất ngờ bật cười:

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Ngoài hai người, còn ai khác không?"

"Trốn học tất nhiên là càng ít người càng khó bị phát hiện, ai trốn học mà đi theo cả đám chứ?"

Bùi Sam Sam nói, giọng càng lúc càng nhỏ, không khỏi sờ cổ mình, thì thầm hỏi Nguyễn Tinh Vãn

"Chu tổng bị sao thế này, mình thấy rợn người quá..."

Nguyễn Tinh Vãn lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.

Cô chỉ định trêu người đàn ông này một chút thôi.

Ai ngờ lại bị tát vào mặt nhanh như vậy.

Chu Từ Thâm nói:

"Tôi có việc phải ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay."

Sau khi anh rời đi, Bùi Sam Sam không nhịn được chậc lưỡi:

"Đàn ông đều thế cả, bảo họ đi dạo một chút là thế nào cũng kiếm cớ bỏ đi."

Nguyễn Tinh Vãn thở dài một tiếng, cảm thấy thà ở nhà ngủ còn hơn.

Bùi Sam Sam thu ánh mắt lại, nhìn cô:

"À đúng rồi Tinh Tinh, sáng nay có người tên Lý Phong gọi điện cho mình."

Nguyễn Tinh Vãn cau mày:

"Anh ta gọi cho cậu à?"

"Đúng vậy, hình như là nói về chuyện hợp tác nhượng quyền gì đó, mình thấy anh ta có vấn đề nên cúp máy luôn."

Nguyễn Tinh Vãn mím môi:

"Chắc là do mình không để ý đến anh ta, nên anh ta tìm đến cậu đó."

Bùi Sam Sam nói:

"Nhưng sao chuyện Lý Phong và Ôn Thiển chó cắn chó lại ngừng rồi nhỉ, mình  còn đang đợi tình tiết tiếp theo đây."

Chương 874

Gần đây, Nguyễn Tinh Vãn dồn hết tinh thần vào chuyện của Triệu Thiên Thiên, nên cô thực sự không chú ý đến hai người kia.

Nhưng hiện giờ, Triệu Thiên Thiên đã mâu thuẫn gay gắt với hai vị giám khảo. Nếu chuyện này lại được khơi dậy, thì Lý Phong và Ôn Thiển chắc chắn cũng không thể ngoài cuộc.

Lúc này, Daniel không biết từ đâu bước đến:

"Cô Nguyễn cũng ở đây sao?"

Nguyễn Tinh Vãn thu lại dòng suy nghĩ, mỉm cười gật đầu.

Daniel lại nói:

"Chuyện tối qua tôi đã nghe rồi, chúc mừng cô Nguyễn."

"Chúc mừng tôi chuyện gì?"

"Triệu Thiên Thiên bày mưu hãm hại cô Nguyễn, giờ đây bê bối từ nhiều năm trước của cô ta bị phanh phui, coi như là quả báo."

Bùi Sam Sam đứng bên cạnh nghe xong, không nhịn được buột miệng:

"Xem ra anh thật sự tin vào nhân quả luân hồi nhỉ."

Daniel: "..."

Nguyễn Tinh Vãn cố giữ thẳng môi, phải rất cố gắng mới không bật cười.

Một lát sau, Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:

"Tôi đang định hỏi, chuyện tối qua có liên quan gì đến các anh không?"

Daniel khó hiểu:

"Liên quan đến chúng tôi?"

"Mẹ ruột của Triệu Thiên Thiên không phải là do Chu Từ Thâm tìm ra? Ngoài anh ấy ra, người có thể giúp tôi chỉ có thể là các anh."

Daniel nói:

"Thật vui vì cô Nguyễn tin tưởng tôi đến vậy, nhưng tiếc là tôi không biết trước chuyện này."

Nguyễn Tinh Vãn hoàn toàn vẫn chưa tin:

"Thật sao."

Daniel ho khan, chuyển chủ đề:

"Cô Nguyễn đi một mình à?"

"Tôi đi cùng Chu Từ Thâm, anh ấy có việc vừa ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại."

Vừa dứt lời, Chu Từ Thâm đã sải bước dài đi tới, phía sau anh còn có hai nhân viên của triển lãm tranh, mang theo một bức tranh được gói trong giấy dầu.

Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên hỏi:

"Anh làm gì vậy?"

Chu Từ Thâm chậm rãi đáp:

"Không phải em thích bức tranh này từ mấy năm trước sao."

Nói rồi, anh nghiêng người ghé vào tai cô nói:

"Mang về để nhớ lại khung cảnh hẹn hò với người em thầm thích khi xưa."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Hứ, tên đàn ông này đúng là không biết xấu hổ!

Bùi Sam Sam nhìn cảnh này, thật sự muốn tự tát vào mặt mình, cô nghĩ sao mà lại lắm lời như vậy, tự mình đi tìm cẩu lương mà ăn.

Sau khi xem xong triển lãm tranh, đã là bốn giờ chiều.

Nguyễn Tinh Vãn nhân tiện muốn mua một số đồ dùng sinh hoạt, nên kéo Bùi Sam Sam đi dạo trung tâm thương mại cùng mình.

Chu Từ Thâm và Daniel đi theo phía sau, cách không xa cũng không gần.

Daniel nói:

"Không ngờ Chu tổng lại có một mặt gần gũi như vậy."

Chu Từ Thâm một tay đút trong túi quần, giọng điệu lạnh lùng:

"Còn chuyện khác thì thấy anh nghĩ cũng không ít."

"Chu tổng muốn nói đến chuyện gì?"

"Anh cố ý tiếp cận Nguyễn Tinh Vãn, tôi có thể không quan tâm, nhưng nếu anh còn dẫn Trình Vị xuất hiện trước mặt cô ấy thêm một lần nữa, đừng trách tôi nói hết mọi chuyện cho cô ấy biết."

Daniel cười khan hai tiếng:

"Chu tổng nói đùa rồi, chuyện hôm qua chỉ là một sự cố thôi."

"Anh muốn nói thế nào cũng được."

Đã nói đến mức này, Daniel dứt khoát hỏi thẳng:

"Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao Chu tổng lại giúp chúng tôi che giấu chuyện này?"

Chu Từ Thâm cười khẩy:

"Giờ thì anh nghĩ được nhiều chuyện nhỉ."

Daniel: "?"

Chu Từ Thâm nhìn bóng lưng của Nguyễn Tinh Vãn, thong thả nói:

"Cô ấy chỉ muốn có một cuộc sống bình yên. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đã khiến cô ấy cảm thấy rất mệt mỏi rồi. Nếu để cô ấy biết thêm nhiều chuyện nữa, cô ấy sẽ càng mệt hơn."

"Chu tổng quả thật rất suy nghĩ cho cô Nguyễn, nhưng tôi không biết, đến lúc cô ấy biết mọi chuyện, liệu cô ấy có cảm ơn anh vì đã giấu giếm những điều này không."

Nghe vậy, Chu Từ Thâm liếc nhìn anh một cái:

"Anh biết những gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play