Sau khi tất cả khách khứa rời đi, Triệu Thiên Thiên nổi trận lôi đình, đập phá hết những thứ có thể đập trong khách sạn.
Nhưng dù như vậy, cơn giận của cô ta vẫn chưa nguôi được một nửa.
Cô ta nhất định phải biết rõ ràng ngọn nguồn sự việc này là như thế nào.
Triệu Thiên Thiên từ sảnh tiệc bước ra, chặn một nhân viên khách sạn lại:
“Có thấy ba tôi ở đâu không?”
Nhân viên lắp bắp:
“Dạ… không… không thấy…”
Triệu Thiên Thiên lập tức đẩy người đó ra:
“Đồ vô dụng!”
Nhân viên chỉ có thể lùi sang một bên, giận mà không dám nói gì.
Triệu Thiên Thiên tìm kiếm khắp nơi, mãi mới thấy trợ lý của ba cô ta đứng trước cửa phòng nghỉ.
Cô ta định bước vào, nhưng trợ lý lập tức ngăn lại:
“Thưa tiểu thư, chủ tịch đã dặn rằng không ai được phép vào.”
Cô ta không vui nhíu mày:
“Không ai cũng bao gồm cả tôi sao?”
“Cái này…”
Triệu Thiên Thiên liền đẩy anh ta ra:
“Cút xa ra, đồ ngu!”
Nói rồi, cô ta vặn nắm cửa, đẩy mạnh cánh cửa vào.
Cánh cửa đập vào tường tạo nên một tiếng “rầm” lớn.
Ba của Triệu Thiên Thiên quay đầu lại, nhíu mày:
“Thiên Thiên, con lại định làm gì nữa?”
Triệu Thiên Thiên không thèm để ý đến ông ta, mà chăm chăm nhìn người phụ nữ trong phòng:
“Người phụ nữ điên này làm gì ở đây! Đuổi bà ta ra ngoài ngay!”
Người phụ nữ nhìn cô với vẻ mặt đầy ủy khuất và nước mắt:
“Thiên Thiên, mẹ thực sự là mẹ của con mà...”
“Bà im đi, im đi, im ngay!”
Triệu Thiên Thiên như phát điên, lao đến, nhưng bị ba cô ta giữ lại.
Ba cô ta nghiêm giọng:
“Thiên Thiên, con bình tĩnh lại.”
“Con làm sao mà bình tĩnh được? Ba, chẳng lẽ ba định để người phụ nữ điên này bôi nhọ con sao?”
“Con đừng gọi bà ấy là người điên nữa.”
Ba của Triệu Thiên Thiên nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, thở dài không thành tiếng
“Bà ấy thực sự là mẹ ruột của con.”
Triệu Thiên Thiên tròn mắt kinh ngạc:
“Ba nói gì cơ?”
Hơn hai mươi năm trước, mẹ của Triệu Thiên Thiên được chẩn đoán là không thể sinh con, nhưng bà rất muốn có một đứa con. Ba của Triệu Thiên Thiên đã nhận nuôi nhiều đứa trẻ, nhưng dù thế nào, giữa bà và các đứa trẻ đó không thể hình thành tình cảm.
Ba của Triệu Thiên Thiên không có cách nào khác, đành phải đưa những đứa trẻ đó trở lại nơi nhận nuôi.
Không lâu sau, mẹ của Triệu Thiên Thiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đó là tìm một người phụ nữ khác để sinh con cho chồng mình.
Khi người phụ nữ đó mang thai, bà sẽ giả vờ mình có bầu. Đến khi đứa trẻ được sinh ra, đứa trẻ đó sẽ chính thức trở thành con của bà, và bà sẽ coi đứa trẻ như con ruột của cả hai vợ chồng, chăm sóc chu đáo.
Ban đầu, ba của Triệu Thiên Thiên kiên quyết phản đối, nhưng không chịu nổi sự thuyết phục của vợ mình. Thêm vào đó, người phụ nữ mà bà tìm cho ông vừa trẻ trung, xinh đẹp, lại dịu dàng, dễ mến. Trong một khoảnh khắc bồng bột, ông đã phạm phải sai lầm.
Chưa đầy một tháng sau, người phụ nữ đó đã mang thai.
Đứa bé trong bụng chính là Triệu Thiên Thiên.
Sau mười tháng, khi đứa trẻ được sinh ra, theo thỏa thuận trước đó, mẹ của Triệu Thiên Thiên sẽ đưa cho người phụ nữ kia một khoản tiền để bà ta biến mất khỏi cuộc sống của họ mãi mãi.
Nhưng điều không ngờ là ba của Triệu Thiên Thiên, qua thời gian tiếp xúc lâu dài, đã nảy sinh tình cảm với người phụ nữ đó, tìm đủ mọi lý do để giữ bà lại thêm một thời gian.
Dù ông ta không nói ra, mẹ của Triệu Thiên Thiên đã nhận ra điều này. Nhân lúc ông ta đi công tác, bà đã cho người đưa người phụ nữ kia rời đi trong đêm.
Từ đó về sau, họ không còn gặp lại nhau nữa.
Đó cũng là nỗi day dứt lớn nhất trong lòng ba của Triệu Thiên Thiên.
Sau khi mẹ của Triệu Thiên Thiên qua đời, ông ta đã nhiều lần cố gắng tìm lại người phụ nữ đó nhưng không thu được kết quả.
Ông ta từng nghĩ rằng bà đã không còn trên cõi đời này nữa.
“Chuyện này chắc hẳn rất kín kẽ, hơn nữa đã xảy ra từ rất nhiều năm trước rồi, chắc không ai nhắc lại nữa. Vậy sao ngài William lại biết được?”
Ngay khi cô vừa đặt câu hỏi, nhân viên phục vụ đã mang đồ uống tới.
William khẽ mỉm cười, không trả lời ngay mà nhấp một ngụm cà phê.
Chu Từ Thâm chậm rãi nói:
“Ngài William trước đây cũng là người Nam Thành.”
Câu nói này khiến Nguyễn Tinh Vãn chợt tỉnh ngộ.
Chuyện này đã xảy ra hơn hai mươi năm trước, rất có thể William đã biết từ thời điểm đó.
Dù sao thì, dù là hai mươi năm trước, chuyện này cũng không thể công khai. Những người biết được chỉ có thể là những người liên quan hoặc những người có quen biết.
Vậy William thuộc trường hợp nào?
Ít nhất, có thể chắc chắn rằng, việc William biết rõ chuyện này như vậy chứng tỏ thân phận của ông ta lúc đó cũng không hề đơn giản.
Khi Nguyễn Tinh Vãn còn đang mải suy nghĩ, giọng của Chu Từ Thâm lại vang lên:
“Nhưng tôi cũng rất tò mò, làm sao ngài William lại biết nhiều chi tiết đến vậy.”
William đặt tách cà phê xuống, chậm rãi nói:
“Vì vợ tôi cũng có thể coi là bạn của bà Triệu, tình cờ nghe được chuyện bà ấy giả mang thai. Còn những chuyện khác, tôi nghe lác đác vài điều từ người khác rồi đoán đại.”
Chu Từ Thâm nói:
“Không ngờ ngài William đoán cũng chuẩn đấy chứ.”
William đáp:
“Chỉ có thể nói là tôi may mắn thôi.”
Nghe họ đối đáp qua lại, Nguyễn Tinh Vãn có phần ngỡ ngàng:
“Vậy… nếu mẹ ruột của Triệu Thiên Thiên đã rời đi nhiều năm như vậy, tại sao bà ấy lại quay về? Hơn nữa còn chọn đúng vào ngày hôm nay, bà ấy không ngốc, hẳn là phải biết sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng lớn đến Triệu Thiên Thiên chứ.”
William nhìn về phía xa, gương mặt không biểu lộ cảm xúc:
“Có thể chỉ là một sự trùng hợp thôi.”
Chu Từ Thâm từ tốn nói:
“Ngài William nói đúng. Nếu bà ấy không tính toán gì, cả đời này cô ta có lẽ cũng không bao giờ biết mẹ ruột của mình là người khác. Có lẽ cũng chẳng có sự trùng hợp nào cả.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe mà càng thêm bối rối, thì ra "trùng hợp" là giải thích như vậy sao?
“Vậy ba và mẹ ruột của Triệu Thiên Thiên thì sao?”
“Ông ta không vô tội. Nếu ông ta không dung túng Triệu Thiên Thiên làm những chuyện đó, thì sẽ không gặp phải quả báo như ngày hôm nay. Còn về mẹ ruột của cô ta, em nghĩ sao? Tại sao sau nhiều năm bà ấy biến mất, đột nhiên lại xuất hiện?”
Chu Từ Thâm nói rồi cầm ly đồ uống của cô lên uống một ngụm, giọng chậm rãi:
“Không phải chỉ có ông ta mới có con gái, đúng không ngài William?”
Nguyễn Tinh Vãn không để ý đến câu cuối cùng của anh, mà nhìn chằm chằm vào ly đồ uống trên tay anh:
“Anh có đồ uống của mình mà, sao lại uống của em?”
“Của em ngọt hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
William: “…”
William đưa tay xoa xoa thái dương, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Chu Từ Thâm:
“Muộn rồi, tôi còn chút việc phải làm.”
Ông ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Tôi đưa cô Nguyễn về nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn có lẽ không ngờ ông lại nói vậy, ngẩn người một chút rồi lắc đầu:
“Không cần đâu, Chu Từ Thâm sẽ đưa tôi về.”
William khẽ gật đầu:
“Vậy tôi xin phép đi trước.”
Sau khi William rời đi, Nguyễn Tinh Vãn mới thu lại ánh nhìn, im lặng nhìn về phía Chu Từ Thâm.
Chu Từ Thâm đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt đen sâu thẳm hơn vài phần.
Vài giây sau, anh bất ngờ ghé sát lại gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT