Nghe Bùi Sam Sam nói vậy, tai Nguyễn Tinh Vãn không tự chủ mà đỏ lên, ho khẽ:
“Cái gì mà nhà mình chứ, đừng nói bậy.”
“Được được, không phải nhà cậu.”
Bùi Sam Sam lại nói
“À, mình còn mời Tiểu Thầm và Hứa Loan nữa, cậu còn muốn mời ai không?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Gọi cả Daniel nữa nhé.”
Lúc này, đến lượt Bùi Sam Sam đỏ mặt, ấp úng nói:
“Gọi anh ấy làm gì chứ.”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Anh ấy chẳng phải tối nào cũng đưa cậu về nhà sao, hôm nay lại có thể bỏ qua à?”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, cứ gọi đi, anh ấy cũng đã giúp mình không ít.”
Bùi Sam Sam hắng giọng:
“Vậy được, nhưng giờ anh ấy hình như không ở phòng đàn, mình sẽ gọi điện hỏi xem.”
“Được.”
Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Nguyễn Tinh Vãn mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lấy từ bên trong một cái hộp và lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra, đặt nó lên bàn.
Trước đây chính nhờ chiếc đồng hồ này mà cô tìm được đến chỗ Lâm Trí Viễn.
Nhưng Lâm Trí Viễn là giả, ba ruột của cô từ lâu đã không còn trên đời này nữa.
Đây có lẽ là thứ cuối cùng mà ông để lại trên thế giới này.
Nguyễn Tinh Vãn không biết đã ngắm nhìn chiếc đồng hồ bao lâu, rồi cô đặt chiếc đồng hồ và sợi dây chuyền vừa được gửi tới lại cùng nhau, bỏ chúng vào ngăn kéo.
Bảy giờ tối.
Nguyễn Tinh Vãn bước ra khỏi văn phòng, thấy Bùi Sam Sam đang ngồi trên ghế sô pha chờ mình.
Cô nói:
“Sam Sam, mình xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Bùi Sam Sam đứng dậy:
“Đi nào.”
Khi họ vừa ra đến cửa, chiếc Rolls-Royce màu đen đã dừng lại bên lề đường.
Bùi Sam Sam rất tinh ý chạy đi lấy xe:
“Tinh Tinh, mình sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu qua điện thoại nhé, lát nữa chúng ta gặp nhau trước cửa nhà hàng.”
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp nói gì, thì Bùi Sam Sam đã chạy mất hút.
Cô thu lại ánh mắt, bước đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce, cửa sổ xe được hạ xuống, Chu Từ Thâm nghiêng đầu về phía cô:
“Lên xe đi.”
Nguyễn Tinh Vãn mở cửa xe, khi chuẩn bị ngồi vào thì phát hiện trên ghế có một bó hoa.
Cô không khỏi mỉm cười, không ngờ tên đàn ông này lại lãng mạn thế.
Chu Từ Thâm lấy bó hoa ra, Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống, kéo cửa xe lại.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Sam Sam chẳng phải đã nói với Lâm Nam địa chỉ rồi sao, chúng ta không đi cùng đường mà, sao anh lại đến đây?”
Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi:
“Vì muốn gặp em sớm hơn.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tinh Vãn càng rạng rỡ hơn, cô nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh, ôm vào lòng, cúi đầu ngửi rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, nhíu mày hỏi:
“Có phải anh đã làm gì có lỗi với tôi không?”
Chu Từ Thâm: “?”
“Trước đây đâu thấy anh nghĩ đến chuyện tặng hoa cho tôi bao giờ.”
Đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm khẽ nhúc nhích, rồi anh chậm rãi thốt ra hai chữ:
“Không có.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, cảm giác như điều anh muốn nói là “lương tâm của em bị chó ăn mất rồi à.”
Nhưng nghĩ lại, tên đàn ông này thực ra đã tặng cô không ít thứ.
Chỉ có điều, số lần anh đích thân tặng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Thôi được, coi như tôi chưa nói gì.”
Chu Từ Thâm khẽ búng nhẹ tay vào trán cô một cái:
“Không có lương tâm.”
Nguyễn Tinh Vãn lười để ý đến anh, ôm bó hoa trong tay, hạ cửa sổ xe và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Chương 844
Trước cửa nhà hàng, Bùi Sam Sam thấy Daniel và Trình Vị xuống xe trước sau, mắt cô gần như trợn tròn.
Đây là tình huống gì đây?
Chạm phải ánh mắt của cô, Trình Vị mỉm cười chào:
“Sam Sam.”
Bùi Sam Sam cũng gượng gạo nở một nụ cười, vẫy tay chào lại:
“À... Daniel, đi cùng tôi mua một món đồ chút nhé.”
Daniel gật đầu, quay sang Trình Vị nói:
“Cậu lên trước đi.”
“Được.”
Sau khi Trình Vị rời đi, Bùi Sam Sam kéo Daniel lại hỏi:
“Anh đang làm cái gì thế?”
Daniel ngơ ngác: “Cái gì?”
“Cái gì mà cái gì? Sao anh lại gọi cả Trình Vị tới đây?”
“Khi cô gọi cho tôi, tôi đang ở cùng câu ấy. Hơn nữa cô cũng bảo là gọi bạn bè đến để chúc mừng cho cô Nguyễn mà, nên tôi rủ cậu ấy đến luôn. Hay là, cô và Trình Vị không phải là bạn?”
Bùi Sam Sam nghiến răng:
“Sao không phải bạn được, nhưng anh phải xem tình huống chứ. Anh biết rõ Trình Vị từng theo đuổi Tinh Tinh mà, hơn nữa tối nay Chu tổng cũng sẽ đến, đến lúc đó không phải sẽ rất khó xử sao?”
Daniel sững sờ:
“Cô đâu có nói với tôi là Chu tổng cũng sẽ đến.”
Bùi Sam Sam: "..."
Cô cảm thấy việc giao tiếp với Daniel thật sự rất khó khăn.
Daniel suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Cũng không có gì to tát, mọi chuyện đều đã qua rồi. Hơn nữa, bây giờ Chu tổng và cô Nguyễn đã ở bên nhau, Trình Vị cũng chẳng có ý gì khác nữa.”
Bùi Sam Sam thở dài một hơi:
“Thôi, nói với anh cũng chẳng ích gì.”
Cô lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Nguyễn Tinh Vãn để báo trước về tình huống sắp phải đối mặt đầy xấu hổ, thì một chiếc Rolls-Royce đã dừng ngay trước mặt cô.
Ngay sau đó, bóng dáng Chu Từ Thâm xuất hiện trong tầm nhìn.
Không biết có phải vì chột dạ hay không, mà Bùi Sam Sam lập tức giấu điện thoại ra sau lưng.
Chu Từ Thâm liếc nhìn cô một cái, không biết có phát hiện ra điều gì không.
Cùng lúc đó, Nguyễn Tinh Vãn bước xuống từ phía bên kia.
Bùi Sam Sam cố gắng nháy mắt ra hiệu, nhưng Nguyễn Tinh Vãn không hiểu, chỉ hiện lên trên mặt một biểu cảm ngơ ngác với dấu chấm hỏi.
Sau một hồi, cô mới ngập ngừng nói:
“Chuyện... chuyện gì vậy?”
Chu Từ Thâm thu lại ánh mắt, chắn ngang tầm nhìn của Nguyễn Tinh Vãn:
“Mắt cô ấy khó chịu thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn gãi nhẹ sau gáy, cảm thấy khó hiểu.
Thấy vậy, Bùi Sam Sam cũng chẳng còn cách nào nữa.
Mọi chuyện đành phó mặc cho số phận quyết định vậy.
Mà ở trên lầu, tình huống cũng đầy ngượng ngùng không kém.
Hứa Loan hôm nay làm việc gần đây, tan ca liền tới thẳng nhà hàng, là người đến đầu tiên.
Cô vừa ngồi xuống, định nhắn tin cho Bùi Sam Sam thì cửa phòng mở ra.
Người bước vào là Nguyễn Thầm.
Ngay lập tức, một bầu không khí im lặng vô hình bao trùm căn phòng.
Nhưng Hứa Loan lớn hơn cậu sáu tuổi, mặc dù những lời của Nguyễn Thầm khi đó đã làm cô tổn thương, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, cô cũng quên đi hết, chủ động lên tiếng trước:
“Em vừa từ trường đến à?”
Nguyễn Thầm mím môi, khẽ gật đầu.
Hứa Loan nói:
“Chị cũng vừa tới thôi, chị của em có lẽ một lát nữa mới đến.”
“Vâng.”
Nguyễn Thầm đáp một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Hôm nay Hứa Loan khá mệt, cô cũng không muốn tốn sức tìm chủ đề nói chuyện, nên đành để mọi thứ như vậy.
Cô cầm cốc nước, định với lấy ấm trà trên bàn để rót nước, nhưng một bàn tay thon dài với các khớp rõ ràng đã đưa tới trước, cầm ấm trà và rót nước vào cốc của cô.
Hứa Loan sững lại một chút, từ từ nói:
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Nguyễn Thầm nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc này Hứa Loan bỗng cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô không ngờ Nguyễn Thầm lại ngồi cạnh mình, ban đầu còn tưởng sẽ ngồi cách xa vài chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT