Sau khi rời khỏi văn phòng của Louis, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trong xe, vô thức nhìn ra phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô vốn nghĩ rằng, dù Ôn Thiển có kiêu ngạo tự mãn đến đâu, thì cuối cùng cô ta cũng yêu thích thiết kế, nhưng không ngờ rằng, để chiến thắng, cô ta lại sẵn sàng làm đến mức này.
Khi Nguyễn Tinh Vãn trở lại phòng làm việc, cô thấy Trình Vị đang đứng trước cửa gọi điện thoại.
Trình Vị thấy cô trở về, liền nói vài câu với người ở đầu dây bên kia rồi nhanh chóng cất điện thoại:
"Tinh Vãn."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
"Cậu đến từ lúc nào vậy?"
"Mình đến... cũng được một lúc rồi."
Trình Vị sợ cô hiểu lầm, liền vội vàng giải thích
"Tinh Vãn, thật ra hôm nay không phải mình muốn gặp cậu, mà là có người khác."
Trong phòng nghỉ, ngài Cận đang chống gậy ngồi đó, mỉm cười trò chuyện với Bùi Sam Sam.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, ngài Cận nhìn qua, nụ cười càng sâu:
"Tinh Vãn về rồi à."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
"Cháu chào Ngài Cận."
Bùi Sam Sam đứng dậy nói:
"Tinh Tinh, cậu và ngài Cận cứ nói chuyện nhé, mình ra ngoài đây."
Ngài Cận nhìn bóng lưng của cô, cười nói:
"Cô bé này thật thú vị."
Trình Vị cũng không vào, anh kéo cửa lại rồi đứng bên ngoài.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống đối diện Ngài Cận:
"Xin lỗi, cháu có chút việc bận nên để ngài đợi lâu."
"Không sao, ta cũng chỉ là tiện đường ghé qua đây thôi."
Ngài Cận nói tiếp
"Cô bé này, gần đây ba con Lâm gia có làm khó dễ gì cháu nữa không?"
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu
"Thời gian gần đây họ lo cho bản thân còn không xong, có lẽ không có thời gian để đối phó với cháu."
Ngài Cận nghe vậy liền yên tâm:
"Gần đây những việc xảy ra ta đều nghe Trình Vị kể lại, cô bé này, cháu thật quả quyết, quyết đoán, đúng là có phong thái của mẹ cháu ngày trước."
Nghe vậy, khóe môi của Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhếch lên một nụ cười.
Ngài Cận thở dài, nói tiếp:
"Chỉ tiếc là đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được mộ phần của bà ấy ở đâu."
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Trên thế giới này, có lẽ chỉ có một người biết."
"Người đó là..."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Cháu đang tìm ông ta, nhưng hiện giờ khả năng cao là ông ta đã rơi vào tay Lâm Chí Viễn rồi."
Nghe vậy, ngài Cận không khỏi cau mày:
"Nếu vậy thì tình hình sẽ trở nên rắc rối. Nhưng cháu cứ yên tâm, Lâm Chí Viễn bây giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu, ông ta cùng lắm chỉ coi người đó là con át chủ bài cuối cùng thôi."
Rất nhanh sau đó, ngài Cận tiếp tục:
"Ta cũng không vòng vo nữa, thực ra hôm nay ta đến đây là có một việc quan trọng muốn nói với cháu."
Nguyễn Tinh Vãn cũng đoán được phần nào, cô nói:
“ Ngài cứ nói đi ạ."
Ngài Cận nói:
"Tháng sau là lễ kỷ niệm 60 năm của tập đoàn Lâm Thị. Lâm Chí Viễn có lẽ sẽ không nói với cháu về chuyện này, nhưng cháu nhất định phải tham gia, và nhất định phải nhân cơ hội này để buộc ông ta thừa nhận rằng cháu mới là tiểu thư duy nhất của Lâm gia."
"Nhưng..."
Nguyễn Tinh Vãn do dự
"Lâm Chí Viễn để cháu ở trong Lâm gia mà không làm bất cứ xét nghiệm nào, chắc là ông ta muốn duy trì thế cân bằng và giữ nguyên hiện trạng, ông ta sẽ không từ bỏ Lâm Tri Ý đâu."
"Chuyện này cháu không cần lo."
Ngài Cận trầm giọng
"Đến bước này rồi, ông ta không thể kiểm soát được nữa."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, cô biết là ngài Cận và những người khác có lẽ đã có hành động.
Cô nhẹ nhàng nói:
"Cháu nên làm gì đây?"
Ngài Cận nói:
"Cháu không cần làm gì cả, trước khi lễ kỷ niệm bắt đầu, cháu chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: "Vâng."
Sau khi nói xong, ngài Cận đứng dậy nói:
"Chuyện cần nói cũng đã nói xong, ta về trước đây. Cô bé, ta vẫn muốn nhắc cháu, dù Lâm Chí Viễn ngoài mặt không dám làm gì cháu, nhưng cháu vẫn phải hết sức cẩn thận. Ông ta có thể làm liều khi cùng đường bí lối, cũng không phải là không thể."
Chương 830
Daniel đứng trên tầng hai của phòng nhạc, nhìn ngài Cận rời đi, sau đó quay sang nhìn chiếc xe đen đang đỗ bên cạnh, l.i.ế.m nhẹ môi, rồi lấy điện thoại ra trượt màn hình vài lần.
Chưa đến một tiếng sau, nhân viên của tiệm hoa đã mang một bó hoa đến.
Daniel ký nhận rồi ôm hoa đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này, các cô gái ở tiệm hoa thấy vậy liền trêu chọc.
Bùi Sam Sam đang vươn vai thì mặt lập tức đỏ bừng. Không đợi cô lên tiếng, Daniel đã nói:
"Tối nay đi ăn cùng anh nhé?"
Bùi Sam Sam nhận lấy bó hoa, cũng không trả lời ngay, chỉ nói:
"Hôm nay không còn tín đồ Phật giáo nữa à?"
Daniel: "..."
Anh ho khẽ, kéo Bùi Sam Sam vào phòng nghỉ phía sau:
"Cô Nguyễn đâu?"
Bùi Sam Sam biết ngay anh không phải cố ý đến tìm mình, cô chỉ về phía văn phòng:
"Ở trong đó."
Daniel quay lại nhìn một lượt bên ngoài, chắc chắn không có ai đi theo đến cửa, liền hạ giọng:
"Tôi vào gặp cô ấy một chút."
Bùi Sam Sam: "Ồ."
Chẳng mấy chốc, Daniel bước vào văn phòng của Nguyễn Tinh Vãn.
Bùi Sam Sam ôm bó hoa hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Trong văn phòng.
Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy tiếng gõ cửa, nói "Vào đi", ngẩng đầu lên thì thấy Daniel.
Cô hỏi:
"Có việc gì sao?"
Daniel nói:
"Tôi vừa thấy ngài Cận đến tìm cô."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ gật đầu:
"Ngài ấy đến nói về chuyện kỷ niệm ngày thành lập của Lâm Thị."
"Còn nói gì khác không?"
"Có, nói về ông Nguyễn Quân nữa, tôi đoán ông ta đang ở trong tay Lâm Chí Viễn."
Daniel nói:
"Chúng tôi cũng điều tra ra như vậy, nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra vị trí của ông ta."
Nguyễn Tinh Vãn nghiêng đầu:
"Chúng tôi?"
Nghe thấy bẫy trong câu nói của cô, Daniel phản ứng nhanh:
"Tôi, Trình Vị và Ngài Cận."
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ, đặt bút xuống:
"Thật ra sau một thời gian tiếp xúc, tôi ngày càng không rõ một chuyện."
Daniel theo phản xạ hỏi:
"Chuyện gì?"
"Anh giúp tôi vì kẻ thù chung của chúng ta là Lâm Chí Viễn, hay còn vì lý do nào khác?"
Trước đây nếu Daniel dùng lý do này, có lẽ cô còn tin. Dù sao, trước khi cô đến buổi đấu thầu gặp Lâm Chí Viễn, cô và Daniel tiếp xúc không nhiều, Daniel cũng chỉ giúp cô có được thư mời tham gia buổi đấu thầu.
Nhưng từ đó trở đi, cô rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm và giúp đỡ vượt mức bình thường từ Daniel.
Nhưng kiểu quan tâm này, cô cũng biết, tuyệt đối không phải vì thích.
Cụ thể là vì điều gì, Nguyễn Tinh Vãn cũng không nói rõ được.
Và những lần Trình Vị dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Daniel cười:
"Chẳng phải vì chúng ta đã là bạn rồi sao, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, điều này không bình thường à?"
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng, anh lại tiếp tục:
"Mặc dù trong lòng cô có thể cảm thấy chúng ta chưa phải là bạn, nhưng trong mắt tôi, bạn của Trình Vị chính là bạn của tôi."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Lý lẽ này còn vô lý hơn cả Chu Từ Thâm.
Một lát sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
"Tôi nghĩ, có lẽ anh cũng liên quan đến chuyện năm xưa, đúng không?"
Daniel giả vờ không hiểu:
"Chuyện năm xưa nào cơ?"
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc nói:
"Vụ nổ ở Lâm gia cách đây 20 năm."
"Chuyện đó à, tôi có nghe qua."
Daniel nói
"Nhưng lúc đó tôi còn nhỏ lắm, sau này khi điều tra Lâm Thị,tôi có tìm được một ít tư liệu, nhưng không đầy đủ."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn chăm chú vào anh một lúc, cố gắng tìm ra sơ hở trên khuôn mặt anh, nhưng không biết là Daniel giấu quá kỹ hay cô đã nghĩ quá nhiều, cô không tìm thấy điều gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT