Trong đêm mưa này, mọi chuyện chắc chắn sẽ không thể yên ả.

Kể từ khi gửi băng ghi âm đến Chu gia, Ôn Thiển liên tục theo dõi các thông tin trên mạng. Khi băng ghi âm được công khai, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, thậm chí còn kéo cả tập đoàn Chu Thị vào cuộc. Bất kể là phía ban tổ chức hay Chu Thị, để tách mình ra khỏi sự việc, chắc chắn họ sẽ tuyên bố rằng nội dung trong băng ghi âm là không đúng sự thật. Như vậy, cơ hội tổ chức buổi diễn thương hiệu riêng của Nguyễn Tinh Vãn cũng sẽ biến mất.

Nhưng Ôn Thiển chờ cả đêm vẫn không thấy Chu Thị hay ban tổ chức đưa ra lời thanh minh nào, thay vào đó là thông tin về sự cố của Lâm Tri Ý.

Khi cô ta nhận ra sự việc của Lâm Tri Ý dần lấn át cả chuyện của Nguyễn Tinh Vãn, cô ta bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô ta đột nhiên đổ chuông. Nhìn thấy số lạ hiện lên, Ôn Thiển nghĩ đó là Tạ Vinh gọi tới, giống như vớ được một cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng nhấc máy:

"Anh Tạ, tôi..."

"Nhanh thế đã gọi anh rồi à?"

Nghe giọng nói mập mờ của người đàn ông trong điện thoại, Ôn Thiển nhíu mày:

"Sao lại là anh?"

Lý Phong nói:

"Sao không thể là tôi? Tôi bảo cô đến khách sạn gặp tôi, sao cô không đến?"

Ôn Thiển nói:

"Anh có bệnh à? Những gì cần đưa cho anh tôi đã đưa rồi, tại sao tôi phải đến?"

Lý Phong bật cười lớn:

"Cô nói vậy thì xa cách quá, cái gì gọi là đưa đủ rồi? Thứ tôi thật sự muốn, tôi vẫn chưa nhận được. Tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội, bây giờ đến khách sạn tìm tôi, nếu không đừng trách tôi đem tất cả chuyện xấu của cô ra phơi bày."

Ôn Thiển nắm chặt điện thoại, nén cơn giận hỏi:

"Tôi có chuyện xấu gì?"

"Ồ, chúng ta vừa mới hợp tác xong đấy thôi, cô quên nhanh vậy sao?"

Lý Phong ung dung nói

"Cô quên rồi cũng không sao, tôi không ngại nhắc lại cho cô nhớ."

"Không cần!"

Ôn Thiển hít một hơi thật sâu

"Anh đã nói đây là hợp tác, vậy sau khi anh nhận tiền, lẽ ra phải giữ im lặng chứ?"

"Đúng, đúng, cô nói không sai. Tôi nhận tiền thì phải im lặng, nhưng số tiền tôi nhận chỉ là tiền giúp cô làm giả. Còn chuyện cô hối lộ hai giám khảo để đoạt quán quân, tôi chưa nhận được một xu nào cả."

Ôn Thiển lạnh lùng nói:

"Giám khảo không phải do tôi hối lộ, là Triệu..."

Lý Phong cắt lời:

"Nhưng chẳng phải cô là người hưởng lợi từ việc đó sao? Cuối cùng người đoạt quán quân là cô, không phải tôi, cũng không phải cô Triệu. Cô nói đúng không?"

"Bây giờ anh đang dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi?"

"Tôi đâu có uy h.i.ế.p cô, tôi đã nói rồi mà, chúng ta đều là người cùng một loại, tôi chỉ muốn có cơ hội "giao lưu sâu sắc" với cô thôi."

Lý Phong tiếp tục nói

"Địa chỉ khách sạn và số phòng tôi đã gửi cho cô rồi, nếu trong vòng một tiếng cô không đến..."

Nói đến đây, Lý Phong lại tự tiếp lời:

"Hiện tại vụ việc liên quan đến cuộc thi đang rất nóng trên mạng, chắc chắn sẽ có không ít tờ báo sẵn sàng chi tiền cao để mua tin độc quyền. Có vẻ tôi lại sắp kiếm thêm một khoản lớn rồi."

Ôn Thiển nghiến răng, ngón tay mạnh mẽ bấm màn hình, cúp điện thoại.

Cô ta đứng yên một chỗ vài phút, rồi gọi cho Tạ Vinh, nhưng vẫn hiện thông báo tắt máy.

Ôn Thiển siết chặt nắm đấm, nhìn thấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn trà, cô ta cầm nó nhét vào túi xách, thay đồ rồi bước ra khỏi nhà.

Chương 808

Nửa đêm về sáng, trời mưa càng lúc càng to. Ôn Thiển nhìn vào những tin tức trên mạng mà càng cảm thấy bực bội, khó chịu.

Khi xe dừng lại trước cửa khách sạn, cô ta cầm ô, nhanh chóng bước vào bên trong.

Suốt cả quãng đường, cô  ta dùng ô che kín cả khuôn mặt, ngay cả khi vào thang máy cũng không thu ô lại.

Đứng trước cửa phòng mà Lý Phong đã gửi cho cô ta, Ôn Thiển đưa tay ấn chuông.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Lý Phong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh phần thân dưới, khi thấy cô, anh ta cười nham hiểm:

"Không tệ, đến cũng nhanh đấy."

Ôn Thiển lạnh lùng nhìn anh ta:

"Anh rốt cuộc muốn gì?"

Lý Phong nhìn cô từ đầu đến chân:

"Vào phòng rồi nói, đứng đây chẳng thú vị chút nào."

Sau khi vào phòng, Ôn Thiển mới thu ô lại và để ở một góc.

Lý Phong vừa bước về phía tủ rượu vừa nói:

"Ngồi đi."

Ôn Thiển nhìn theo anh ta rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Chẳng bao lâu sau, Lý Phong mang ra hai ly rượu vang, đặt một ly trước mặt Ôn Thiển:

"Dù gì cũng phải chúc mừng cô đã giành được quán quân cuộc thi."

Vừa nói, anh ta vừa đưa ly rượu cho cô.

Ôn Thiển nhíu mày, cố kìm nén cảm giác ghê tởm và khó chịu, nhận lấy ly rượu từ tay anh ta, rồi dưới ánh mắt của Lý Phong, cô nhấp một ngụm nhỏ.

Lý Phong nhìn cô, vẻ mặt đầy hài lòng.

Ôn Thiển đặt ly rượu xuống:

"Anh muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng, tôi sẽ tìm cách đưa cho anh."

"Không, không, không."

Lý Phong ngửa đầu uống hết ly rượu của mình, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thiển:

"Nếu tôi cần tiền thì đã tìm đến cô Triệu, cô ấy có rất nhiều tiền. Tôi tìm em, dĩ nhiên là để nói chuyện riêng giữa chúng ta."

Nói xong, anh ta đặt tay lên đùi của Ôn Thiển.

Ôn Thiển lập tức đứng dậy:

"Anh nên biết tôn trọng người khác!"

Lý Phong bật cười lớn, nhưng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:

"Cô vào phòng tôi rồi, còn nói chuyện tôn trọng à?"

"Tôi đến đây là vì..."

Ôn Thiển chưa kịp nói hết câu thì cô nhận thấy mọi thứ xung quanh đã trở nên mờ dần.

Lý Phong ngồi đó, nụ cười trên môi càng trở nên méo mó, đáng sợ.

Ôn Thiển cảm thấy có điều chẳng lành, run rẩy đưa tay vào túi, rút ra một con d.a.o găm, giọng nói run rẩy không kiểm soát:

"Anh... anh đừng tới đây, cẩn thận tôi..."

Thấy vậy, Lý Phong không những không tức giận mà còn bật cười:

"Ồ, còn mang theo đồ chơi à, tôi không ngờ em lại có chiêu này đấy."

Đầu của Ôn Thiển ngày càng choáng váng, đứng vững thôi cũng đã trở nên rất khó khăn.

Lý Phong dễ dàng tước lấy con d.a.o từ tay cô ta, thô bạo đẩy cô ta ngã xuống sofa:

"Nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo nữa!"

Lúc đầu, Ôn Thiển vẫn còn theo bản năng chống cự, nhưng khi cơn đau ập đến, ánh mắt cô ta đờ đẫn nhìn lên trần nhà, đầu óc trở nên trống rỗng.

Bên tai chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển kinh tởm của gã đàn ông kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play