Nguyễn Thầm trên đường tới đây đã mua bữa sáng, lúc này Nguyễn Tinh Vãn ra ngoài ăn vừa hợp lí.
Cô vừa ăn xong, y tá liền đến kiểm tra phòng, hỏi cô có thấy khó chịu ở đâu không không, lại cẩn thận dặn dò cô mấy ngày tới tốt nhất là nằm trên giường tĩnh dưỡng, nếu như không phải đi vệ sinh thì tốt nhất một bước cũng không nên xuống giường.
Trong lúc y tá đang truyền dịch cho cô, Nguyễn Thầm liếc nhìn lọ thuốc mấy lần, hơi cau mày.
Đợi khi y tá rời đi, chỉ còn lại hai người trong phòng bệnh.
Nguyễn Thầm đột nhiên hỏi:
“Chị có phải có thai rồi không?”
"Làm sao em......................."
Nguyễn Tinh Vãn gần như quên mất rằng, Nguyễn Thầm không chỉ là học sinh chuyên nghành khoa học tự nhiên, mà còn là học sinh xuất sắc tóp đầu của trường.
Loại thuốc y tá đưa cho cô có tác dụng an thai, cậu chỉ cần nhìn một cái là đoán ra được.
Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây mới gật đầu.
"Chị có thai rồi mà anh ta còn ly hôn với chị? em đi tìm anh ta!"
Nguyễn Thầm vừa tiến đi được một bước, liền bị Nguyễn Tinh Vãn kéo lại, cô chậm rãi nói:
"Tiểu Thầm, ly hôn là do chị chủ động, việc chị mang thai chị cũng không nói cho Chu Từ Thâm, chị không muốn anh ấy biết."."
Nguyễn Thầm hỏi:
“Chị đã quyết định sẽ sinh đứa bé này rồi ư?”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:
“Sau khi sinh con, chị sẽ tự mình nuôi.”
Nguyễn Thầm nhất thời không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Nguyễn Thầm lại nói:
“Trong khoảng thời gian này Nguyễn Quân có tìm chị để đòi tiền không?”
"Không có, sao vậy?"
Nguyễn Thầm lắc đầu:
“Em cảm thấy ông ta có chút kỳ quái.”
Trước đây Nguyễn Quân mỗi ngày đều đi chơi ở nhiều sòng bạc và quán mạt chược khác nhau, cứ dăm ba hôm lại có người đến cửa nhà đòi nợ, hơn nữa lúc nào cũng trong tình trạng say khướt lướt không da dáng người.
Nhưng gần đây ông ta dường như đột nhiên trở nên giàu có, không còn đến sòng bạc, cũng không uống rượu, chải tóc sáng loáng, trong người còn ôm một túi văn kiện, bộ dạng y như một con chó.
Ngày hôm qua khi Nguyễn Thầm về lấy quần áo, ông ta liền ném một xấp tiền lên bàn:
“Tiểu Thầm, ba giàu rồi, con đi mua mấy bộ quần áo có tên tuổi chút để mặc đi, đừng làm ba và chị con mất mặt.”
Nguyễn Thầm không để ý tới ông ta, cầm đồ rồi liền rời đi.
Nguyễn Thầm nói:
“Ông ta còn mua một chiếc xe trị giá hơn 50 vạn, em đã hỏi dò, là thanh toán hết rồi ”.
Nguyễn Tinh Vãn cau mày:
“Ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
"Liệu có phải là ông ta lại đi vay nặng lãi không nhỉ?"
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, cũng không thể là không có khả năng này.
Trước đây khi ông ta vay nặng lãi một trăm vạn, Nguyễn Quân cũng đã hào phóng như vậy trong một thời gian, đồ ăn thức uống trong nhà lúc nào cũng ngập tràn, chỉ có điều là cũng không đến nỗi quá phô trương như lần này.
Ông ta rốt cuộc là đã vay bao nhiêu tiền?
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Tiểu Thầm, hôm nay em trở về dọn hết đồ đạc chuyển ra ngoài đi, sau đó đừng quay trở về nữa.”
Nguyễn Thầm gật đầu, vốn dĩ cậu dự định sẽ hoàn toàn rời xa Nguyễn Quân sau khi vào đại học, trong hai tháng qua cậu cũng đã chuyển đi rất nhiều đồ.
Buổi chiều, Bùi Sam Sam tới.
Khi Nguyễn Thầm rời đi, nói với Nguyễn Tinh Vãn rằng cậu sẽ đến sau ca làm việc buổi tối.
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Quân không bình thường, cậu cũng sợ Nguyễn Quân sẽ chạy trốn bọn cho vay nặng lãi như những lần trước, những người đó sẽ lại đến tìm Nguyễn Tinh Vãn.
Bùi Sam Sam đã mang đến một tin vui cho Nguyễn Tinh Vãn, đó chính là sau buổi biểu diễn tối ngày hôm qua, Thư Tư Vi gần như chán nản rời đi.
Cô ta vốn định thêm một bài phát biểu nhận giải thưởng, nhưng lại bị hủy bỏ mà không được báo trước, điều này đã trở thành một trò đùa không lời cho mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT