“Anh đi đâu?”

“Bệnh viện.”

Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây, rồi cầm lấy chìa khóa:

“Tôi đưa anh đi nhé, trời mưa lớn thế này, khó mà bắt được xe.”

Có vẻ như Tạ Vinh  rất ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, đứng im dưới mưa mà không đáp lại.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn vũng m.á.u trên mặt đất, cũng không kịp dọn dẹp, liền quay lại văn phòng lấy đồ và chìa khóa xe. Cô cũng mang theo hai cây dù, khóa cửa studio rồi ra ngoài, đưa một cây dù cho Tạ Vinh:

“Xe ở bên kia, đi thôi.”

Một lúc lâu sau, Tạ Vinh  mới đưa tay nhận lấy.

Sau khi lên xe, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

“Bệnh viện nào?”

Tạ Vinh  nói một địa chỉ, và Nguyễn Tinh Vãn nhập vào hệ thống định vị.

Mưa càng lúc càng lớn, cả hai im lặng suốt một quãng đường dài. Mãi một lúc sau, Tạ Vinh  mới lên tiếng:

“Cô cứ thế đi cùng tôi mà không sợ tôi làm gì sao?”

Nguyễn Tinh Vãn tập trung nhìn con đường phía trước:

“Nếu anh thật sự muốn làm gì tôi, thì anh đã ra tay ở studio rồi. Hơn nữa, tôi cũng chẳng đánh lại anh, cần gì phải tốn công vô ích chứ.”

Tạ Vinh  không nói thêm gì nữa, m.á.u lẫn nước mưa đã làm ướt sũng cả ghế ngồi.

Khi đến cổng bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn vừa dừng xe thì Tạ Vinh  lập tức mở cửa bước xuống.

Nhìn bóng lưng anh ta, Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một lát, rồi cũng xuống xe đi theo.

Tới quầy tiếp tân bệnh viện, cô thấy Tạ Vinh  đang thanh toán, nhưng vì trên mặt anh có sẹo, người đầy máu, nên cô y tá có vẻ bị dọa sợ, mãi vẫn không phản ứng.

Nguyễn Tinh Vãn bước tới, nhận lấy phiếu thanh toán từ tay Tạ Vinh, rồi cùng thẻ ngân hàng đưa cho y tá.

Thấy vậy, cô y tá mới từ bỏ ý định báo cảnh sát.

Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn tên trên phiếu thanh toán, đó là Ôn Cường.

Nếu cô đoán không sai, đây có lẽ là cha của Ôn Thiển.

Sau khi thanh toán xong, y tá đưa lại thẻ và phiếu thanh toán:

“Chúng tôi đã trừ chi phí ca phẫu thuật đầu tiên, số dư trong thẻ không đủ. Các chi phí sau sẽ thanh toán vào lần phẫu thuật tới.”

Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy:

“Cảm ơn.”

Cô đưa những thứ đó lại cho Tạ Vinh. Anh ta cầm lấy rồi nhanh chóng lên lầu tìm bác sĩ.

Ngày mai là phải phẫu thuật, nếu tối nay không gom đủ tiền thì sẽ không kịp.

Nguyễn Tinh Vãn không đi theo nữa, cô định rời khỏi thì đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi đang rung.

Cô lấy điện thoại ra xem, thấy có mười cuộc gọi nhỡ từ Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn : "..."

Cô nhanh chóng gọi lại.

Chỉ vài giây sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:

“Em đang ở đâu?”

“Tôi ở… bệnh viện.”

“Đợi đó, đừng đi đâu, tôi sẽ đến ngay.”

“Ơ…”

Nguyễn Tinh Vãn chưa kịp nói gì thì Chu Từ Thâm đã cúp máy.

Cô giơ tay lên xoa xoa chân mày. Mặc dù cô quên mất đã hẹn với anh, nhưng giọng điệu của anh có cần phải đáng sợ thế không.

Nghe mà nổi cả da gà.

Nguyễn Tinh Vãn vừa đứng ở cổng bệnh viện một lúc, thì nghe một giọng nói từ phía sau:

“Cảm ơn vì chuyện hôm nay.”

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, bình thản nói:

“Không có gì, hai trăm nghìn còn lại tôi đã chuyển vào điện thoại của anh rồi, anh kiểm tra xem.”

“Tôi đã nhận được.”

Sau vài giây im lặng, Tạ Vinh  lại nói

“Sau khi ca phẫu thuật của chú Ôn hoàn thành, tôi sẽ đi tìm Nguyễn Quân.”

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Ông ta đã trốn lâu như vậy, không cần phải gấp gáp. Anh nên… xử lý vết thương của mình trước đã.”

Chương 754

Tạ Vinh  nói:

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi quen rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn dù không cần hỏi cũng biết vết thương trên người anh ta từ đâu mà có.

Chắc cũng là vì muốn gom đủ tiền phẫu thuật cho ba của Ôn Thiển, cô nói:

“Ngày mai tôi sẽ đến ngân hàng và đưa nốt một triệu còn lại cho anh.”

Tạ Vinh  ngạc nhiên:

“Nguyễn Quân vẫn chưa tìm được…”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Anh chẳng phải nói lần này chắc chắn sẽ tìm được ông ta sao?”

Tạ Vinh  mím chặt môi, không nói gì thêm.

Một lát sau, bảo vệ nhìn thấy một vũng m.á.u tụ lại dưới chân anh ta, liền bước tới định hỏi thăm, nhưng Tạ Vinh  đã nhanh chóng bước vào màn mưa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Bảo vệ lại quay sang nhìn Nguyễn Tinh Vãn , hỏi:

“Cô gái, người đó là ai? Cô vừa nói chuyện gì với anh ta?”

Nguyễn Tinh Vãn trả lời:

“Anh ta hỏi đường, tôi bảo tôi cũng không biết, thế là anh ta đi mất.”

Bảo vệ dường như không tin lắm, đang định hỏi thêm điều gì đó thì một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước mặt họ.

Người đàn ông bước ra từ xe dường như mang theo sự lạnh lùng bao trùm cả cơ thể, trông còn đáng sợ hơn người vừa nãy nhiều.

Thấy vậy, bảo vệ không khỏi rùng mình.

Chu Từ Thâm bước đến trước mặt Nguyễn Tinh Vãn , nhìn vũng m.á.u dưới đất, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, giọng nói cứng rắn:

“Em bị thương ở đâu?”

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người một lúc, rồi hiểu ra ý của anh, trên khuôn mặt thoáng hiện một nụ cười:

“Không phải tôi, tôi không bị thương.”

“Vậy đây là chuyện gì, còn em…”

Chu Từ Thâm đang nói dở thì nhận ra bảo vệ bên cạnh đang nghe lén, anh liếc nhìn khiến bảo vệ giật mình rời đi, sau đó gọi người dọn dẹp vũng máu.

Nguyễn Tinh Vãn kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói:

“Chuyện này tôi sẽ kể sau, nói chung là…tôi không bị thương.”

Sau khi xác nhận rằng trên người cô không có vết thương, quần áo vẫn khô ráo, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt Chu Từ Thâm mới dịu lại, anh ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói:

“Điện thoại không bắt máy, em muốn dọa c.h.ế.t tôi sao.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tinh Vãn thấy anh lo lắng đến vậy. Cô vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng giải thích:

“Điện thoại tôi để chế độ im lặng, lúc đi trên đường nên không nghe thấy.”

Cánh tay của Chu Từ Thâm siết chặt hơn, ôm cô thật chặt.

Khi anh thấy studio trống không và vũng m.á.u bị mưa rửa trôi, anh đã suýt phát điên. Nếu cuộc gọi của cô không kịp thời được kết nối, có lẽ anh đã tìm đến Lâm gia  để đổi mạng với Lâm Trí Viễn rồi.

Lúc này, dù ở cửa bệnh viện không có nhiều người, nhưng các y tá qua lại đều liếc nhìn về phía họ.

Nguyễn Tinh Vãn bắt đầu thấy ngại, cô đẩy nhẹ anh:

“Thôi nào,tôi đã không sao rồi, lên xe trước đi, có gì thì nói sau.”

Một lúc sau, Chu Từ Thâm mới buông cô ra:

“Tôi sẽ đưa em về.”

“Nhưng mà…”

“Lâm Nam đã đến rồi, đưa chìa khóa xe cho cậu ấy.”

Giọng điệu của anh mạnh mẽ, không cho phép cô từ chối. Nguyễn Tinh Vãn nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, đành thỏa hiệp.

Chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ rời khỏi bệnh viện, Chu Từ Thâm hỏi:

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là… Tạ Vinh, anh ta đến tìm tôi.”

Chu Từ Thâm cau mày, lạnh giọng:

“Hắn ta còn dám tìm em?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Không phải như anh nghĩ đâu, anh ta có tin tức về Nguyễn Quân rồi.”

“Ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play