Hơn nữa cả Ôn Thiển, Triệu Thiên Thiên, lẫn Lâm Tri ý đều không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Bùi Sam Sam  không quấy rầy Nguyễn Tinh Vãn nữa, vỗ vỗ vai cô rồi đi ra ngoài.

Nguyễn Tinh Vãn cũng đóng email lại sau đó bắt đầu làm việc.

Thoáng chốc đã đến buổi trưa, Nguyễn Tinh Vãn đặt bút vẽ xuống, Vươn vai một cái, đúng lúc đang định rủ Bùi Sam Sam  ra ngoài ăn thì có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

"Mời vào."

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của dì Trương đã xuất hiện trong tầm mắt.

Dì ấy còn mang theo chiếc bình giữ nhiệt trên tay.

Kể từ khi Nguyễn Tinh Vãn nói rằng cô phải ăn ở studio mỗi ngày trước khi trở về Lâm gia, Chu Từ Thâm đã nhờ dì Trương  mang đồ ăn cho cô mỗi tối, nhưng bây giờ vẫn là buổi trưa.

Nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn nghi hoặc, dì Trương cười nói:

"Phu nhân, thiếu gia trước khi đi công tác đã nói với ta, từ giờ ta sẽ đưa cơm tới cho phu nhân hai bữa một ngày, nếu phu nhân muốn ăn món gì đặc biệt thì nói với ta nhé."

Nguyễn Tinh Vãn giật mình, tai không khỏi đỏ bừng lên:

“Một ngày đi lại hai lần như vậy cũng vất vả quá rồi, hay là vẫn nên như cũ đi, chỉ cần mang bữa tối thôi ạ…”

"Phu nhân đừng nói như vậy. Công việc của ta là chăm sóc hai người mà, sao lại vất vả được chứ?"

Như  thể sợ Nguyễn Tinh Vãn không đồng ý, dì Trương lại nói:

"Thiếu gia nói: Nếu khi anh cậu ấy trở về, mà phu nhân bị giảm mất một lạng nào trong vài ngày này, cậu ấy sẽ trừ lương của tôi.”

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Một gã khốn chỉ biết bóc lột người lao động.

Dì Trương đặt bình giữ nhiệt trước mặt cô:

“Phu nhân tối nay muốn ăn món  gì, để ta về chuẩn bị nguyên liệu.”

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Hay là vẫn ăn canh cá đi.”

“Được rồi, lát nữa ta  sẽ đi chợ mua cá.”

Lúc dì Trương chuẩn bị rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên gọi lại:

“Dì Trương, cháu có thể hỏi dì một chuyện được không?”

"Phu nhân, người cứ hỏi đi ạ, không phải khách khí với ta như vậy đâu?"

Nguyễn Tinh Vãn lật mở điện thoại, im lặng mấy giây rồi mới nói:

“Dì có nhớ ngày 15 tháng này dì đã nấu món gì không ạ?”

Hỏi xong câu hỏi này, bản thân Nguyễn Tinh Vãn cũng cảm thấy buồn cười, nếu là cô, nếu nghe được khoảng thời gian khó hiểu như vậy, có lẽ cô cũng sẽ không biết lúc đó mình đang làm gì.

Đúng lúc cô sắp đang định từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó, dì Trương ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ngày 15 là thứ Sáu phải không?”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: “Vâng.”

Dì Trương kể:

“Ta nhớ hôm đó ta đến trường họp phụ huynh cho con gái, nên đã xin cậu chủ nghỉ một hôm.”

“Vậy dì quay trở lại biệt thự Tinh Hồ vào thời điểm nào vậy ạ?”

"Sáng sớm hôm sau ta liền quay về rồi. Sau khi ta trở về, thì thấy cậu chỉ nói là muốn đi đưa đồ ăn cho phu nhân."

Nói xong, dì Trương ngập ngừng hỏi:

"Phu nhân, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao??"

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

"Không sao đâu, cháu chỉ hỏi vậy thôi. Dì Trương,dì đi làm việc của mình đi."

Sau khi dì Trương rời đi, Nguyễn Tinh Vãn khôi phục suy nghĩ, nhìn bình giữ nhiệt trước mặt, nhất thời cảm thấy có chút ba i rối.

Xem ra suy đoán ngày đó của cô là đúng.

Nhưng tại sao Chu Từ Thâm lại cố tình nói dối cô?

Vì dì Từ là người nấu canh cá nên chắc chắn dì ấy đang ở Nam Thành.

Nhưng Chu Từ Thâm chưa bao giờ nói với cô về điều này.

Tên đàn ông khốn này lại đang làm cái quái gì vậy?

Nguyễn Tinh Vãn không muốn nghĩ nữa, cô hít một hơi, đưa tay xoa xoa thái dương, đứng dậy ngồi trước bàn cà phê.

Chỉ mới ăn được vài miếng, Nguyễn Tinh Vãn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, để xác nhận sự nghi ngờ của mình, cô nhanh chóng đứng dậy lấy chìa khóa xe rồi ngay lập tức đi ra ngoài.

Chương 722

Ba n mươi phút sau, xe dừng trước một khu dân cư.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi trong xe, nhìn quanh để chắc chắn rằng nơi cô đỗ xe chính là nơi Chu Từ Thâm đã đưa cô tới trước đó, sau đó cô mở cửa rồi xuống xe.

Chỉ là nơi này rất lớn, lại có rất nhiều người, cho nên Nguyễn Tinh Vãn có chút không biết nên đi lối nào.

Cô tìm một nơi có tầm nhìn rộng chút, ngồi trên một chiếc ghế dài và dùng phương pháp ngu ngốc và kém hiệu quả nhất để chờ đợi điều gì đó.

Nguyễn Tinh Vãn không thể hỏi Chu Từ Thâm vì chắc chắn anh sẽ không nói cho cô biết và sẽ đề phòng, nên cách làm này sẽ không có tác dụng.

Tốt hơn hết là cô nên ngồi đây để thử vận may.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi bất động một chỗ, nhìn chằm chằm vào tất cả những người  đang ra vào khu dân cư.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chẳng mấy chốc, bầu trời đã dần tối sầm.

Nguyễn Tinh Vãn lấy điện thoại ra nhìn, thầm thở dài, xem ra cô vẫn chưa có vận may rồi.

Cô đeo túi vào, quay người lại, nhưng sau khi đi được vài bước, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc phía trước đang đi về phía mình.

Nguyễn Tinh Vãn dừng lại nhìn, quả nhiên chính là người mà cô gặp trong cái lần mà  Chu Từ Thâm dẫn cô đi trung tâm thương mại.

Sau khi chú bắt gặp ánh mắt của cô, Lý Tuyết nhìn sang, ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng càng giật mình hơn:

"Cô Nguyễn?"

Nguyễn Tinh Vãn tới gần, gật đầu với cô:

“Xin chào.”

Lý Tuyến nói:

"Cô Nguyễn, tại sao..."

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Tôi có chút công việc cần xử lí, vừa hay đi ngang qua đây, tôi nhớ lần trước Chu Từ Thâm đã đưa tôi tới đây, nói cô sống ở đây, nên tôi tiện ghé qua xem thử, không ngờ lại gặp mặt.”

Đúng là thật trùng hợp.

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn thứ Lý Tuyết đang cầm trên tay

"Cô vừa đi mua sắm về phải không?"

Lý Tuyết phản ứng:

"Ừ... Tôi vừa đi mua đồ về."

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Trông có vẻ khá nặng đó, để tôi sách giúp cô nhé,  vừa đúng lúc tôi mua ít đồ cho đứa bé, tiện lên thăm nó.”

Có lẽ là vì không ngờ cô sẽ nói như vậy, Lý Tuyết sửng sốt một chút, vô thức muốn từ chối, nhưng Nguyễn Tinh Vãn đã nhanh tay cầm lấy món đồ trong tay cô,nên Lý Tuyết chỉ đành nuốt xuống lời từ chối vừa đến trong miệng lại.

Lý Tuyết vội vàng nói:

"Nếu cô Nguyễn đã đến rồi, vậy hôm nay ở lại cùng nhau ăn cơm nhé. Tôi đi mua thêm chút đồ ăn."

Nói xong liền muốn nhân cơ hội rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn ngăn cô lại, cười nhàn nhạt nói:

“Không phải phiền vậy đâu, tôi vẫn còn có một số việc cần xử lí, nên chỉ lên thăm cậu nhóc một chút thôi là phải đi rồi.”

"Vậy... à........ở nhà không có trái cây, tôi đi mua một chút."

Vừa hay bên cạnh có một quầy trái cây, Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Để tôi mua cho.”

Nói thế nào đi chăng nữa, về việc đến nhà người khác chơi mà đi tay không thì cũng không hay cho lắm.

Khi đến quầy bán trái cây, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, thấy Lý Tuyết đang đi theo cô, không có biểu hiện gì khác thường.

Cô nghiêng đầu, nhìn đi chỗ khác và mua một ít trái cây theo mùa.

Tuy nhiên, khi cô không chú ý, Lý Tuyết đã lấy điện thoại ra và nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn sang, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và mỉm cười với Lý Tuyết.

Mua trái cây xong, Nguyễn Tinh Vãn theo Lý Tuyết lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play