Vẫn nên nói rõ ràng trước, để tránh cái tên đàn ông kia lại ghen tuông vô lý.

Chu Từ Thâm chắc đang bận, không  thấy trả lời tin nhắn.

Nguyễn Tinh Vãn lái xe đi thì gặp tắc đường, khi cô đến nơi, Trình Vị đã chờ sẵn.

Cô ngồi đối diện với Trình Vị:

"Xin lỗi mình đến muộn, cậu chờ lâu chưa?"

Trình Vị mỉm cười, tiện gọi phục vụ:

"Mình chỉ đến trước cậu hai phút thôi, cậu muốn uống gì?"

Nguyễn Tinh Vãn gọi một ly Americano đá, Trình Vị nhận lấy thực đơn, sau đó gọi thêm hai món tráng miệng rồi trả lại thực đơn cho phục vụ:

"Chỉ vậy thôi."

Sau khi phục vụ rời đi, Nguyễn Tinh Vãn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Trước đây cậu tìm mình... là có chuyện gì muốn nói đúng không?"

Trình Vị có vẻ không ngờ cô lại hỏi chuyện này, dừng lại một lúc rồi mới nói:

"Sao đột nhiên cậu nhắc đến chuyện đó? Tinh Vãn, mình không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp cậu... mà thôi."

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Hôm đó ở buổi đấu thầu của Lâm Thị, trước mặt mọi người nói rằng mình có khả năng là con gái của Lâm Chí Viễn, cậu biết chuyện này đúng không?"

Trình Vị gật đầu:

"Mình có nghe nói."

"Trước đó, Daniel đã nhiều lần nhắc nhở mình phải cẩn thận với ba con Lâm Chí Viễn và Lâm Tri Ý. Vì vậy, mình đoán, lý do Daniel tiếp cận Lâm Tri Ý không phải vì thích cô ấy, mà là vì muốn đạt được mục đích gì đó, mình nói không sai chứ?"

Lúc này, sắc mặt Trình Vị nghiêm trọng hơn, anh mở miệng nhưng không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:

"Kết hợp với những sự việc xảy ra gần đây ở Lâm Thị, cộng thêm những hành động của Daniel, mình có đủ lý do để nghi ngờ rằng những việc này, đối với anh ta, có ý nghĩa nhất định. Dù không phải anh ta trực tiếp lập kế hoạch, thì anh ta cũng đang âm thầm thúc đẩy."

"Mình..."

"Mình biết cậu và Daniel không chỉ là mối quan hệ bạn bè, những điều này cũng chỉ là suy đoán của mình mà thôi, mình sẽ không nói với ai khác, cũng không muốn hỏi, mục đích của các cậu là muốn nắm giữ Lâm Gia hay hủy diệt nó, những điều đó không liên quan gì đến mình."

Nói rồi, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng thở ra:

"Mình chỉ muốn hỏi, ngoài các cậu ra, còn ai khác cũng có mục đích tương tự không?"

Trình Vị cười khẽ:

"Tinh Vãn, người đó cậu cũng biết."

Không đợi Nguyễn Tinh Vãn phản ứng, anh tiếp tục:

"Trong chuỗi sự kiện liên quan đến Lâm Gia này, những việc mà Chu Tổng làm, không hề ít hơn chúng mình."

Trình Vị nói tiếp:

"Thật ra, mặc dù Lâm Chí Viễn quản lý Lâm Thị rất quy củ, nhưng những việc ông ta làm trong bóng tối thì chẳng có mấy việc có thể lộ ra ánh sáng, cho nên ông ta có rất nhiều kẻ thù. Hơn nữa, trong giới kinh doanh, chưa bao giờ có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu."

Nguyễn Tinh Vãn như đoán trước rằng anh sẽ không nói thật, cũng không hy vọng nhiều, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Lúc này, phục vụ mang cà phê lên.

Coi như kết thúc cuộc nói chuyện này.

Trình Vị kịp thời chuyển sang chủ đề khác:

"Mình nghe nói cậu tham gia cuộc thi thiết kế, chuẩn bị thế nào rồi?"

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

"Cũng tạm thôi, bây giờ đang là giai đoạn sơ khảo, cụ thể còn phải chờ xem sau."

"Cậu có thực lực, đáng lẽ đã nên bước chân ra quốc tế từ lâu rồi, chỉ là..."

"Tất cả đã qua rồi."

Trình Vị thở dài không phát ra âm thanh:

"Phải, tất cả đã qua rồi."

Nhưng có những chuyện có thể bỏ qua, và có những chuyện thì không thể.

Lúc chia tay, Trình Vị gọi cô lại:

"Tinh Vãn."

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại:

"Sao vậy?"

"Cậu..."

Trình Vị mím môi

"Nếu có thể, đừng điều tra Lâm Chí Viễn nữa, ông ta còn nguy hiểm hơn cậu tưởng nhiều đó."

Chương 706

Sau khi chia tay Trình Vị, Nguyễn  Tinh Vãn vừa ngồi vào xe thì nhận được điện thoại từ Chu Từ Thâm.

Giọng người đàn ông có vẻ mang theo vài phần không hài lòng:

"Em đang ở đâu?"

Nguyễn  Tinh Vãn vừa thắt dây an toàn vừa nói:

"Đang ăn cơm."

"Ăn món gì?"

Nguyễn  Tinh Vãn nhìn lướt qua nhà hàng bên đường, thuận miệng nói tên một món.

Chu Từ Thâm hỏi

"Bao giờ về?"

Nguyễn  Tinh Vãn bỗng nhiên hứng thú, định tiếp tục trêu đùa "người đàn ông ghen tuông". Cô cố ý nói:

"Vẫn chưa biết, bọn em còn hẹn nhau sau khi ăn cơm thì đi xem phim nữa."

"Xem xong phim có phải còn định đi dạo phố không?"

"… Sao anh biết?"

"Chương trình này không tệ."

Nguyễn  Tinh Vãn còn chưa kịp nói gì thì cửa sổ xe ở ghế phụ bị gõ nhẹ.

Cô quay đầu nhìn, lập tức im lặng một hồi.

Đúng là thật xấu hổ.

Sớm biết vậy đã không diễn màn kịch vừa rồi.

Nguyễn  Tinh Vãn mím môi, cất điện thoại đi, nhấn nút mở khoá cửa xe.

Ngay sau đó, cửa xe được mở ra, Chu Từ Thâm bước vào.

Nguyễn  Tinh Vãn hỏi:

"Sao anh lại đến đây?"

Chu Từ Thâm nhướn mày nhìn cô:

"Nếu tôi không đến, em định một mình đi xem phim?"

Nguyễn  Tinh Vãn: "..."

Câm miệng đi, đồ đàn ông hay ghen!

Cô cười gượng hai tiếng:

"Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi còn phải về phòng làm việc nữa, Chu tổng..."

Lời của Nguyễn  Tinh Vãn còn chưa dứt thì điện thoại của Bùi Sam Sam gọi đến.

Bùi Sam Sam nói:

"Tinh Tinh, bên cậu xong việc chưa?"

"Mình xong rồi, mình sắp..."

"Đừng vội, đừng vội, mình muốn báo cho cậu là dây cáp điện bên ngoài phòng làm việc bị cắt đứt khi thi công, đã bị mất điện, đến tối mới sửa xong, mình đã cho mọi người về hết rồi. Nhân tiện cậu cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

Nguyễn  Tinh Vãn: "?"

Loại chuyện trùng hợp thế này cũng có sao?

Sau khi cúp máy, Nguyễn  Tinh Vãn nhìn về phía Chu Từ Thâm, ánh mắt đầy nghi ngờ:

"Có phải là anh làm không?"

"Trong lòng em, tôi là người không có tố chất như vậy sao?"

"Cái này thì..."

Cũng không sai là mấy.

Được rồi, vậy thì đi xem phim thôi.

Nguyễn  Tinh Vãn mở bản đồ, tìm một rạp chiếu phim gần nhất ở đây.

Cô hỏi:

"Chu tổng muốn xem phim gì?"

Chu Từ Thâm đáp:

"Chọn phim em thích đi."

Nguyễn  Tinh Vãn thấy vừa có một bộ phim hoạt hình được chiếu cách đây hai ngày, phong cách dễ thương, nhẹ nhàng, thế là cô đặt hai vé.

...

Xem xong phim, ăn cơm xong, không biết có phải vì tối qua ngủ không ngon hay không, Nguyễn  Tinh Vãn cảm thấy hơi mệt mỏi, không muốn đi dạo nữa vì cũng không có gì để mua sắm.

Nhưng Chu Từ Thâm lại kéo cô vào một cửa hàng cao cấp, tiện tay chỉ vào vài món:

"Trừ mấy bộ này ra, tất cả những bộ khác đều gói theo size của cô ấy."

Mấy nhân viên bán hàng nhanh chóng đáp lại.

Nguyễn  Tinh Vãn kéo nhẹ tay áo anh:

"Anh làm gì vậy, tôi đâu phải không có quần áo để mặc."

Chu Từ Thâm nói:

"Tôi đưa em đến Lâm gia, hành lý của em có bao nhiêu,tôi còn không biết sao?"

Đúng là không có nhiều quần áo.

"Nhưng mà..."

Cũng không cần nhiều đến vậy.

Chọn xong quần áo, Chu Từ Thâm lại đưa cô sang cửa hàng trang sức bên cạnh, nhìn một lượt nhưng không thấy vừa ý, liền nói:

"Thôi, mai tôi bảo Lâm Nam mang qua cho em."

Nguyễn  Tinh Vãn ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại rằng anh đang nhắc đến mấy món đồ cô đã trả lại lần trước.

Cô bỗng hỏi:

"Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi không, sao tự nhiên lại tốt với tôi như vậy?"

Chu Từ Thâm không hài lòng với câu nói này của cô, anh hỏi ngược lại:

"Bình thường tôi đối xử với em không tốt sao?"

Nguyễn  Tinh Vãn không biết trả lời thế nào.

Nhưng hôm nay, quả thực có hơi quá tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play