Khi thấy Chu Từ Thâm, Triệu Thiên Thiên lập tức thay đổi thái độ, không còn vẻ tức giận như lúc nãy, mà trở nên e lệ, nhẹ nhàng vén tóc bên tai, nhưng vẫn chưa hết bực mình, nói:

“Vừa rồi tôi chỉ hỏi khi nào Chu tổng mới trở lại, cô ta liền vô lý mắng tôi một trận. Cô ta còn nói Chu tổng không có lễ phép, không có giáo dưỡng. Tôi tình nguyện đợi anh cũng là tự mình chuốc lấy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhân viên như vậy, chỉ vì ngoại hình xinh đẹp mà dám nói bất cứ điều gì.”

Chu Từ Thâm bình thản trả lời: “Vậy à?”

“Đúng vậy, nhưng anh đã nói sẽ tự xử lý cô ta, tôi cũng không muốn truy cứu nữa.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn vài lần, rồi tiếp tục:

“Nhưng những nhân viên như vậy, nên sớm đuổi việc đi. Nếu không, họ sẽ ngày càng quá quắt và ảnh hưởng đến hình ảnh chung của công ty.”

Chu Từ Thâm nhìn Nguyễn Tinh Vãn rồi nói:

“Ảnh hưởng đến hình ảnh công ty ư? Tôi thấy không đến mức đó, cô ấy trông cũng xinh đẹp mà.”

Nguyễn Tinh Vãn: “......”

Triệu Thiên Thiên nghiến răng, trong lòng càng thêm căm ghét:

Quả nhiên là hồ ly tinh!

Cô ta giận dữ dậm chân:

“Chu tổng, vừa nãy anh nói sẽ xử lý cô ta, giờ lại định lật lọng sao?”

“Tôi nghĩ cô hiểu sai ý rồi. Tôi nói là sẽ ‘giáo huấn’, chứ không phải ‘xử lý’.”

“Vậy anh định giáo huấn kiểu gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là giáng chức thôi à? Ít nhất cũng phải...”

Chu Từ Thâm nhìn Nguyễn Tinh Vãn, giọng nói trầm thấp và có phần dịu dàng:

“Em biết lỗi chưa?”

Nguyễn Tinh Vãn phối hợp với trò diễn của anh:

“Biết rồi.”

Chu Từ Thâm quay lại nhìn Triệu Thiên Thiên, vẻ mặt trở lại lạnh lùng:

“Giáo huấn xong rồi.”

Triệu Thiên Thiên tức giận đến mức trợn trắng mắt, suýt ngất tại chỗ.

“Anh... anh... anh”

Mai lâu mà cô ta vẫn không thể thốt ra lời nào.

Chu Từ Thâm chậm rãi nói:

“Nếu Triệu tiểu thư không còn chuyện gì nữa, thì mời rời khỏi đây. Tôi còn phải tiếp tục giáo huấn nhân viên của mình.”

Triệu Thiên Thiên tức tối hét lên:

“Chu Từ Thâm! Anh quá đáng lắm rồi đó ”

“Với một kẻ không lễ phép và không có giáo dưỡng như tôi, thế này đã là khách sáo lắm rồi.”

Nghe những lời này, Triệu Thiên Thiên đoán rằng anh đã nghe thấy những gì cô ta vừa nói. Chu Từ Thâm đã để cô ta chờ cả ngày trời, còn bản thân lại không biết đi đâu. Lẽ ra chuyện này Triệu Thiên Thiên là người có lý, nhưng giờ cô ta lại trở thành kẻ yếu thế.

Cô ta dậm chân vài cái, rồi không cam lòng rời đi. Trước khi đi, còn trừng mắt nhìn Nguyễn Tinh Vãn rồi mắng:

“Hồ ly tinh!”

Lâm Nam thấy vậy liền nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại và lẻn đi mất.

Nguyễn Tinh Vãn vừa định bước tới thì Chu Từ Thâm đã đưa tay chặn cô lại, đẩy cô dựa vào cánh cửa.

Nguyễn Tinh Vãn cảnh giác:

“Anh định làm gì?”

Chu Từ Thâm nắm lấy cằm cô, đôi mắt đen khẽ nheo lại:

“Giáo huấn em.”

Chưa kịp để cô nói gì, đôi môi mỏng của anh đã áp xuống.

Nguyễn Tinh Vãn chẳng có hứng thú với trò chơi này trong văn phòng, cô đưa tay đẩy anh ra.

Chu Từ Thâm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn:

“Hay là để em giáo huấn anh?”

Nguyễn Tinh Vãn: “......”

Người đàn ông này ngày nào cũng không nói nổi một câu tử tế.

Nguyễn Tinh Vãn giơ túi đồ ăn lên:

“Tôi mang đồ ăn cho anh đây, không ăn thì sẽ nguội mất.”

Chu Từ Thâm l.i.ế.m môi đầy tiếc nuối:

“Đến mà không báo trước cho tôi một tiếng?”

“Thế nào, sợ tôi làm phiền anh hẹn hò với ai à?”

“Em uống hết hai chai giấm trước khi đến đây à?”

Nguyễn Tinh Vãn tức giận đá nhẹ anh một cái, rồi xách hộp đồ ăn đến ghế sofa.

Chu Từ Thâm đi theo sau cô, môi cong lên cười thích thú. 

Chương 682

Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống sofa, mở hộp đồ ăn bày ra từng món, không thèm để ý đến Chu Từ Thâm, cô trực tiếp ăn luôn.

Chu Từ Thâm ngồi xuống bên cạnh cô:

"Không phải đồ mang cho tôi à?"

Nguyễn Tinh Vãn cố tình nói:

"Miệng của Chu tổng sành ăn lắm, chắc gì đã thích mấy món này. Người đã quen ăn sơn hào hải vị rồi thì sao mà thấy vừa mắt mấy món bình dân được."

"Đồ ăn bình dân?"

Chu Từ Thâm khẽ nhướn mày

"Em đang tự nhận mình là món ăn bình dân à?"

Nguyễn Tinh Vãn: "......"

Tên đàn ông này đúng là bậc thầy của sự mỉa mai, đến lời nói ẩn ý cũng nghe ra được.

Nguyễn Tinh Vãn không thèm để ý đến anh, tiếp tục cúi đầu ăn.

Chu Từ Thâm nói:

"Em còn đang ghen à?"

"Ai ghen cơ, tôi..."

"Anh biết rồi, em thích ăn cay mà."

Nói xong, anh bổ sung thêm:

"Cay hơn họ nhiều."

Nguyễn Tinh Vãn bị nghẹn, mặt đỏ bừng vì bị sặc cơm.

Chu Từ Thâm vỗ nhẹ lưng cô, đưa cho cô cốc nước:

"Có ai tranh với em đâu, ăn từ từ thôi."

Nguyễn Tinh Vãn vừa uống nước vừa lườm anh.

Chu Từ Thâm nói tiếp:

"Anh không cố ý giấu em, chỉ là quá nhiều việc nên chưa kịp nói. Hơn nữa, anh cũng không nói chuyện gì với cô ta, trước khi em đến, anh còn chưa gặp cô ta lần nào."

Khi nhận được thông báo từ quầy lễ tân rằng Triệu Thiên Thiên đã đến, Chu Từ Thâm chỉ đi xuống văn phòng bên dưới.

Triệu Thiên Thiên đã ngồi chờ cả ngày ở đó mà không có bữa trưa, vì vậy mới bực mình đến vậy.

Sau khi uống nước xong, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:

"Gần đây Chu tổng đào hoa quá, đây là người thứ mấy rồi?"

"......"

Chu Từ Thâm hỏi:

"Ai nói với em vậy?"

"Không cần ai nói đâu, muốn người ta không biết, trừ khi mình không làm. Sao sáng nay anh không nói với tôi?"

Chu Từ Thâm cười, nhìn cô một cách thoải mái:

"Chuyện của Lâm Tri Ý lần trước, em còn ghen đến giờ, nếu anh nói chuyện này nữa thì chắc em sẽ ghen đến già mất."

Nguyễn Tinh Vãn bị anh nói khiến hai má ửng đỏ. Cô nghĩ thầm, tên đàn ông không biết xấu hổ này!

Im lặng một lúc, Nguyễn Tinh Vãn mới hỏi:

"Sao tự nhiên anh lại có nhiều buổi xem mắt thế?"

Giữa Chu Từ Thâm và ba  anh đã có mâu thuẫn rất căng thẳng, ngay cả vẻ ngoài hòa thuận cũng không còn, chứ đừng nói đến những cuộc đấu đá ngầm phía sau.

Trong tình cảnh đó, đột nhiên Chu lão gia lại tỏ ra hòa nhã, quả thực rất kỳ lạ.

Không thể nào là ông ta tự nhiên tỉnh ngộ sau đêm mất ngủ được, nhận ra lỗi lầm và quyết định bù đắp cho đứa con trai này trong những năm cuối đời.

Chu Từ Thâm xoay một lọn tóc của cô giữa ngón tay, thản nhiên nói:

"Em sự thật muốn nghe không?"

"Chẳng lẽ là anh tự yêu cầu những buổi xem mắt đó?"

Chu Từ Thâm: "?"

Anh nói:

"Chỉ có một mình em thôi anh đã đối phó không nổi rồi, làm gì phải tự đi tìm thêm rắc rối cho mình."

Nguyễn Tinh Vãn:

"Đối phó?"

Cô cười lạnh hai tiếng:

"Vậy thật phải cảm ơn Chu tổng đã bớt chút thời gian quý báu để "đối phó" với tôi rồi."

Chu Từ Thâm khẽ cười, n.g.ự.c anh rung nhẹ khi cười:

"Em đúng là người để bụng quá, chữ nào cũng xoay vần lại."

Nguyễn Tinh Vãn khó chịu không thôi:

"Anh không nói thì thôi, không nói tôi đi đây."

Chu Từ Thâm tựa cằm lên vai cô, chậm rãi nói:

"Em biết mà, ông già nhà anh luôn muốn kéo anh ra khỏi vị trí hiện tại. Ông ta  từng không ngần ngại muốn liên hôn với Qúy gia và Lâm gia."

Nguyễn Tinh Vãn tất nhiên biết điều đó, điều này cũng đủ thấy Chu gia e dè anh đến mức nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play