Nguyễn Tinh Vãn tất nhiên không thể xé rách mặt nạ Lâm Chí Viễn vào lúc này, cô khẽ mỉm cười:

“Được thôi.”

Trước khi lên lầu, Lâm Chí Viễn liếc nhìn người giúp việc  phía sau, ra hiệu dọn dẹp hết những thứ kia.

Nguyễn Tinh Vãn vừa theo Lâm Chí Viễn lên lầu, ngay sau đó người giúp việc  liền đưa hành lý của cô lên.

Lâm Chí Viễn mở một cánh cửa:

“Từ nay cô sẽ ở đây, không có vấn đề gì chứ.”

Căn phòng này, so với căn phòng chất đồ dưới lầu ban nãy, quả thực khác biệt như trời với đất.

Cô cười nói:

“Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, đây là lần đầu tiên tôi được ở một mình trong một căn phòng lớn như thế này, hóa ra cô Lâm đúng là đùa với tôi thôi.”

Lâm Chí Viễn nói:

“Vậy cô thu dọn đồ đạc đi, tôi xuống trước.”

“Cảm ơn Lâm tổng.”

Sau khi Lâm Chí Viễn rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đóng cửa lại, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Xem ra ba   con nhà này muốn cho cô một bài học, nhưng không ngờ có người đã phá hỏng kế hoạch của họ.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động.

Nguyễn Tinh Vãn đi tới, thò đầu ra nhìn, phát hiện ngài Cận đang chống gậy bước xuống từ xe.

Chẳng trách…..

Nguyễn Tinh Vãn người đầy bụi, ban đầu định đi tắm, nhưng vừa bước đến cửa phòng tắm, cô lại dừng lại.

Không xé rách mặt nạ của Lâm Chí Viễn là một chuyện, nhưng những gì xảy ra hôm nay không thể coi như không có gì.

Dưới lầu.

Ngài Cận ngồi trong phòng khách, nhìn xung quanh, đưa tay phẩy phẩy trước mặt, cau mày nói:

“Sao lại nhiều bụi thế này?”

Người giúp việc  nhìn Lâm Chí Viễn một cái, liền bước tới giải thích:

“Vừa rồi chúng tôi dọn dẹp một số đồ đạc, nên...”

Ngài Cận cũng không bận tâm đến điều đó, chỉ hỏi:

“Con bé đâu rồi, đã đến chưa?”

Lâm Chí Viễn rót cho ông một tách trà:

“Đã đến rồi, đang ở trên lầu sắp xếp hành lý.”

Nghe vậy, ngài Cận khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Tri Ý ở phía xa, thản nhiên nói:

“Giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng ai mới thực sự là con gái của Tiểu Mạn, con cũng đừng thiên vị. Dù Tri Ý là con đã nuôi của con từ nhỏ, nhưng lỡ như con bé kia mới là... con gái ruột của con, thì con nợ nó quá nhiều rồi.”

Lâm Chí Viễn mỉm cười:

“Ngài nói đúng, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Lâm Tri Ý cau mày:

“Ngài Cận, tại sao ngài luôn nghĩ Nguyễn Tinh Vãn mới là con gái ruột của ba tôi? Cô ta có gì giống đâu? Mục đích cô ta vào Lâm gia rõ ràng là vì tiền.”

“Vì tiền thì có gì không đúng, sống trên đời này chẳng phải tiền là thứ duy trì mọi thứ sao.”

Ngài Cận tiếp tục

“Ba con làm ăn, tất cả các dự án của tập đoàn Lâm chẳng phải đều vì tiền sao? Chẳng lẽ là để làm từ thiện à?”

“Nhưng chuyện này không thể...”

Lâm Chí Viễn cắt ngang:

“Thôi được rồi Tri Ý, hôm nay con không phải có hẹn với bạn sao, ra ngoài đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Lâm Tri Ý mím môi, rồi lên lầu thay đồ.

Ngài Cận tiếp tục nói với giọng nghiêm túc:

“Ta biết sau khi Tiểu Mạn qua đời, con dồn hết tâm sức vào tập đoàn Lâm thị và chăm sóc cho Tri Ý. Con chỉ có một đứa con gái, nên yêu thương và muốn bù đắp cho nó là điều dễ hiểu. Nhưng giờ đây, khi có một sự thiếu sót lớn như vậy, con có sự kiên định của mình, còn cô gái kia có di vật của Tiểu Mạn làm bằng chứng. Con cũng nên thuận theo số phận, có thể đây là cách mà vận mệnh đã sắp đặt, sự thật sẽ sớm được sáng tỏ.”

Lâm Chí Viễn hiểu rằng những lời sau của ngài Cận đầy ẩn ý.

Ông ta vẫn giữ nụ cười trên môi:

“Ngài yên tâm, nếu cô Nguyễn thật sự là con gái của tôi và Tiểu Mạn, tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy những tổn thương và ấm ức mà cô ấy đã phải chịu đựng.”

Chương 674

Lời vừa dứt, Nguyễn Tinh Vãn đã từ trên lầu bước xuống.

Cô cười chào:

“Ngài Cận.”

Ngài Cận vẫy tay với cô:

“Lại đây, ngồi cạnh ta.”

Nguyễn Tinh Vãn tiến tới, ngồi xuống bên cạnh ông.

Ngài Cận chống tay lên gậy, mỉm cười hỏi:

“Cháu đến đây từ bao giờ? Ta định đi đón cháu, nhưng sợ làm phiền việc của cháu.”

“Cháu vừa mới tới không lâu.”

“Vậy à.”

Ngài Cận nói, ánh mắt dừng lại trên quần áo của cô, không khỏi thắc mắc:

“Sao lại dính nhiều bụi thế này?”

Nghe vậy, động tác cầm tách trà của Lâm Chí Viễn hơi khựng lại.

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Không có gì đâu ạ, vừa nãy cô Lâm chỉ đùa với cháu chút thôi, cháu chưa kịp thay quần áo.”

Ngài Cận cau mày, nhìn sang Lâm Chí Viễn:

“Đùa kiểu gì?”

Lâm Chí Viễn cười gượng:

“Tri Ý còn chưa hiểu chuyện, tôi đã nhắc nhở nó rồi.”

Thấy ông ta không muốn nói thật, ngài Cận quay sang người giúp việc  đứng sau Lâm Chí Viễn, nghiêm giọng:

“Cô nói đi!”

“Dạ… dạ là… là…”

Người giúp việc  ấp úng mãi mà không dám mở lời.

Ngài Cận mạnh tay gõ gậy xuống đất, giận dữ nói:

“Lúc nãy ta đã nói với cậu thế nào? Cậu còn hứa nghe hay lắm, rốt cuộc là cậu đang qua loa với ta sao!”

“Ngài hiểu lầm rồi, tôi đảm bảo, chuyện này sẽ không tái diễn lần nữa.”

Gương mặt ngài Cận trầm ngâm, kết hợp với lời người giúp việc  vừa nói về việc dọn dẹp đồ đạc và nhìn thấy bụi bám đầy trong nhà cũng như trên người Nguyễn Tinh Vãn, ông đã đoán được phần nào.

Ông nói:

“Cậu tốt nhất nên giữ lời hứa của mình, nếu không tôi không biết cậu sẽ lấy mặt mũi đâu mà đối diện với linh hồn của Tiểu Mạn nơi chín suối!”

Đúng lúc đó, lại có người giúp việc  bước vào, ghé tai nói gì đó với Lâm Chí Viễn.

Ông ta gật đầu:

“Mời anh ấy vào.”

Ngài Cận hỏi:

“Ai tới vậy?”

Lâm Chí Viễn đáp:

“Một đối tác làm ăn, ngài có mắt nhìn người rất chuẩn, đúng lúc nhờ ngài gặp mặt giúp tôi.”

“Ta già rồi, mắt mờ tay chậm, còn nhìn chuẩn cái gì nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy không cần thiết phải ở lại trong tình huống này, định đi tắm rửa rồi đến phòng làm việc. Nhưng khi cô vừa định đứng dậy, ngài Cận nhẹ nhàng giữ cô lại, ý bảo cô đừng đi.

Hành động của ông rất nhỏ, Lâm Chí Viễn hoàn toàn không nhận ra.

Nguyễn Tinh Vãn hiểu ý ông, liền ngồi xuống lại, không có ý định rời đi nữa.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng người đến xuất hiện trong tầm mắt.

Người đến không ai khác chính là William.

William đứng yên trong phòng khách, sau khi chào hỏi Lâm Chí Viễn, anh nhìn sang mọi người, vẫn giữ thái độ lịch sự:

“Ngài Cận, cô Nguyễn.”

Ánh mắt Lâm Chí Viễn trầm xuống, chậm rãi nói:

“Hóa ra mọi người đều quen biết nhau.”

William khẽ mỉm cười:

“Tôi và ngài Cận đã từng gặp nhau ở nước ngoài, khi về Nam Thành, tôi may mắn được đến thăm nhà ông ấy. Còn về cô Nguyễn, tôi từng hợp tác với Chu tổng, nhờ cơ duyên đó mà cũng đã gặp cô ấy vài lần.”

Có vẻ như Lâm Chí Viễn rất không muốn nghe đến cái tên Chu Từ Thâm, liền bảo William ngồi xuống, sau đó dặn người giúp việc  mang trà ra.

Lâm Chí Viễn hỏi:

“Nghe nói William tiên sinh cũng là người Nam Thành, anh ở khu nào vậy?”

William nói một địa danh:

“Tôi sống ở nước ngoài nhiều năm, lần này trở về, thấy nơi ở trước đây đã thay đổi hoàn toàn, không còn như trước nữa.”

“Xem ra William tiên sinh là người nặng tình cũ, nhiều năm trôi qua vẫn quay lại Nam Thành.”

“Cũng không hẳn là nặng tình cũ, chỉ là công ty dự định mở rộng thị trường trong nước, mà nơi tôi quen thuộc nhất cũng chỉ có Nam Thành.”

Hai người qua lại trò chuyện, trông có vẻ như chỉ là nói chuyện xã giao đơn giản, nhưng thực chất là Lâm Chí Viễn đang thăm dò thực lực của William.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play