Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy hơi ngứa, nhưng không dám lên tiếng.
Cô cảm giác như Chu Từ Thâm đang suy nghĩ.
Nguyễn Tinh Vãn nín thở, lặng lẽ chờ đợi.
Trong mắt cô ánh lên sự mong đợi và tò mò.
Giống như muốn nghe từ anh một bí mật chưa từng biết.
Dựa theo kinh nghiệm lần trước, ngày mai dậy cô chắc chắn sẽ không nhớ gì.
Một lúc sau, Chu Từ Thâm mới lên tiếng:
“Thật ra, đứa trẻ đó không phải là Tần........…”
Đúng lúc này, từ xa có một chiếc phà đi qua, tiếng còi vang lên át đi lời nói chưa hoàn thành của Chu Từ Thâm.
Khi tiếng còi dứt, Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, sắc mặt cô tăng thêm vài phần nghi ngờ.
Cô đột nhiên đẩy anh ra, ngồi dậy.
Không biết có phải do tiếng còi kích thích, mà Nguyễn Tinh Vãn dường như tỉnh táo hơn:
“Tôi nhớ ra rồi.”
Chu Từ Thâm: “?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Lần đó anh lợi dụng tôi say, có phải đã chiếm đoạt tôi không?”
Chu Từ Thâm cười:
“Không có đâu.”
“Không có à?”
Trong khoảnh khắc vừa rồi, một vài hình ảnh mờ ảo lại hiện lên trong đầu cô.
Cũng như bây giờ, ôm cô và hôn hít.
Người đàn ông chó này còn không thừa nhận!
Chu Từ Thâm nói:
“Tôi đã chiếm đoạt em cái gì?”
“Anh …”
Nguyễn Tinh Vãn có chút khó nói, tai đỏ bừng.
Hình ảnh đó thật sự khó nói ra.
Nếu cô không nhớ nhầm, có vẻ như cô đã ngồi trên đùi anh.
Chưa kịp để Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục, Chu Từ Thâm đã ôm chặt cô lại, để cô ngồi lên đùi anh, rồi giữ lấy gáy cô, tiếp tục hôn lên môi cô:
“Là như vậy sao?”
Không thể nói là không có liên quan, chỉ có thể nói là hoàn toàn giống nhau.
Cuối cùng cũng phá án xong.
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp phản đối,Chu Từ Thâm đã lại thêm một nụ hôn cháy bỏng nữa.
Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn thậm chí không nhớ mình đã quay lại xe như thế nào.
Mặc dù xung quanh toàn là biển, và đêm khuya không có ai, nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng cực độ.
Không biết người đàn ông chó này có vấn đề gì, lại còn mang theo đồ như vậy!
Không gian trong xe vốn đã chật chội, mà người đàn ông chó này còn tìm đủ cách quấy rối cô, nhẹ nhàng cắn vào tai cô:
“Bảo bối à, thư giãn chút đi.”
Nguyễn Tinh Vãn chôn mặt vào n.g.ự.c anh, hơi thở không đều:
“Anh im đi!”
“Ừ?”
Giọng đàn người ông trầm ấm, gợi cảm và đầy quyến rũ.
Không biết từ lúc nào, trời bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng mưa lộp độp rơi trên mái xe, kính xe cũng dần dần mờ đi.
Khi mọi thứ kết thúc, Nguyễn Tinh Vãn đã mệt mỏi đến mức kiệt sức, dựa vào vòng tay anh mà ngủ thiếp đi.
Chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy có một cơn gió lạnh ùa vào, mơ hồ còn ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhè nhẹ.
Nguyễn Tinh Vãn khó khăn lắm mới mở được mắt, bên cạnh là người đàn ông đã thỏa mãn.
Anh cảm nhận được có sự động đậy bên trong, quay đầu nhìn cô, đồng thời tay cũng vẫy vẫy khói thuốc trước mặt, giọng nói dịu dàng:
“Đánh thức em rồi à?”
Nguyễn Tinh Vãn mơ màng nhắm mắt lại, gần như chỉ phát ra tiếng thở:
“Anh cũng tràn đầy năng lượng ghê.”
Chu Từ Thâm khẽ cười, dập tắt đầu thuốc lá, đợi mùi t.h.u.ố.c lá trong xe tan đi mới hạ kính:
“Ngủ tiếp đi.”
Mặc dù tiếng mưa bên ngoài vẫn rất ồn ào, nhưng Nguyễn Tinh Vãn mệt mỏi quá nên rất nhanh đã lại chìm vào giấc ngủ.
Chu Từ Thâm hôn lên trán cô, ôm chặt cô lại.
Có vẻ như việc cô say mà không nhớ chuyện cũng có giới hạn, nếu anh nói ra những điều vừa rồi, thì như đặt một quả b.o.m hẹn giờ bên trong cô, không biết lúc nào sẽ nổ.
Thôi thì cứ để sau này tính tiếp.
Chương 666
Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy cảm thấy như mình bị đánh một trận tơi tả, toàn thân đau nhức, đặc biệt là lưng và chân.
Người đàn ông chó này!
Nguyễn Tinh Vãn từ từ ngồi dậy, vừa vận động cổ vừa kéo chăn ra khỏi người.
Chu Từ Thâm không có trong xe, không biết đã đi đâu.
Nguyễn Tinh Vãn hạ cửa kính xe xuống, do trời mưa cả đêm, nên giờ nước biển thật sự rất trong xanh, không khí cũng trong lành hơn nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy cơ thể mệt mỏi như nhẹ đi nhiều.
Lúc này, Chu Từ Thâm từ xa đi lại.
Nguyễn Tinh Vãn dựa vào cửa sổ xe hỏi:
“Sáng sớm anh đi đâu vậy?”
“Đi xem có chỗ nào bán đồ ăn không.”
Nguyễn Tinh Vãn mắt nửa nhắm nữa mở:
“Những đồ tối qua, chắc chắn không ăn hết chứ.”
Chu Từ Thâm nói:
“Bị ướt rồi, không ăn được.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng.
Cô đương nhiên hiểu lý do tại sao lại bị ướt.
Tối qua, Chu Từ Thâm ôm cô vào xe, hoàn toàn không để ý đến những thứ đó.
Cô thu đầu lại vào trong xe:
“Vậy chúng ta về thôi.”
Trên đường về, Nguyễn Tinh Vãn lại ngủ thiếp đi.
Đến dưới khu chung cư, Chu Từ Thâm thấy cô đang say giấc nồng, liền không gọi, trực tiếp mở cửa xe bế cô ra.
Mới đi được vài bước,Nguyễn Tinh Vãn đã tỉnh, cô nói:
“Anh thả tôi xuống đi.”
Chu Từ Thâm nói:
“Không phải bảo là chân đau sao?”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Nửa đêm hôm qua, cô chỉ nghĩ đến việc kết thúc nhanh chóng, hoàn toàn không nhớ mình đã nói ra bao nhiêu điều khó nói.
Giờ đang là giờ cao điểm làm việc, trong khu chung cư người ra kẻ vào, có nhiều người già đang tập thể dục buổi sáng.
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cả người đều bối rối, trong lúc cô kiên quyết,Chu Từ Thâm vẫn thả cô xuống.
Mỗi bước đi, cô lại nghĩ trong lòng muốn xé xác người đàn ông chó này.
Bên cạnh thỉnh thoảng có người đi qua, có lẽ do quá xấu hổ, cô còn phải cố gắng giữ dáng vẻ bình thường, không để ai nghi ngờ.
Cuối cùng lên được thang máy, cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì cửa thang máy sắp đóng lại, thì Daniel xuất hiện trước mặt họ.
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Daniel có lẽ vừa chạy bộ về, toàn thân toát lên hơi ấm.
Anh mỉm cười chào họ:
“Chu tổng, cô Nguyễn, sao lại đi đâu sớm thế?”
Nguyễn Tinh Vãn gượng cười đáp:
“Vâng… là ra ngoài ăn sáng.”
Daniel vào thang máy, vài lần định nói chuyện với Nguyễn Tinh Vãn, nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nào đó đẩy lùi.
Cuối cùng, sau nhiều khúc mắc trở về nhà,Nguyễn Tinh Vãn lập tức lấy đồ để thay và vào phòng tắm.
Khi cô tắm xong đi ra, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng.
Có vẻ như Lâm Nam, người thanh niên luôn chăm chỉ, lại đến rồi.
Chu Từ Thâm nói:
“Đứng đó làm gì, không phải tối qua đói lắm sao.”
“……”
Nguyễn Tinh Vãn không muốn để ý đến anh, ngồi xuống bàn ăn.
Chu Từ Thâm đẩy ly sữa nóng về phía cô, nhìn thấy cô có vẻ không sức sống, nhẹ giọng nói: