Trong phòng, Chu Từ Thâm  đã nằm trên giường, lướt đang lướt xem tạp chí ở đầu giường.

Nguyễn Tinh Vãn không khỏi chu môi, người đàn ông này thật sự biết tự lo cho mình.

Chu Từ Thâm  ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của cô, im lặng một lúc mới nói:

“Ở chỗ tôi có một bộ đồ nấu ăn giới hạn, để mai tôi bảo Lâm Nam mang qua cho em.”

“Không cần đâu, anh cứ giữ lại mà tự đập nát đi.”

Nói xong,Nguyễn Tinh Vãn  đi đến bàn làm việc, kéo ghế ra và lấy quyển sổ nháp  ra.

Chu Từ Thâm  gập tạp chí lại:

“Không đi ngủ sao?”

Nguyễn Tinh Vãn  không thèm quay đầu:

“Tôi chưa ngủ được, anh ngủ trước đi.”

Cô rõ ràng biết tâm tư của người đàn ông này, sao có thể tự mình nhảy vào cạm bẫy được cơ chứ.

Cô giờ vẫn còn đau nhức khắp người đây.

Chu Từ Thâm  kéo chăn ra, đi đến sau lưng cô, ngồi ở mép giường.

Nguyễn Tinh Vãn  nghe thấy động tĩnh quay lại, thấy anh thì liền giật mình, nói lắp bắp:

“Anh… tại sao không ngủ mà lại ngồi đây?”

“Tôi đợi em.”

Nguyễn Tinh Vãn  bị ánh mắt thẳng thắn và nóng bỏng của anh nhìn khiến cô cảm thấy không thoải mái, ho khan một tiếng, bịa chuyện:

“Đừng chờ tôi nữa, chỉ… thiết kế, ban đêm cảm hứng mới nhiều, nếu có cảm hứng, cả đêm không ngủ mà vẽ xong cũng có thể.”

Chu Từ Thâm  hỏi:

“Giờ em có cảm hứng không?”

“Đương, đương nhiên rồi!”

“Vậy em vẽ đi.”

Nguyễn Tinh Vãn  chỉ đang lừa anh, giờ não cô trống rỗng, chẳng có cảm hứng gì cả, nhưng đã nói ra thì không thể rút lại, cô chỉ biết cầm bút lên vẽ vài nét trên sổ nháp.

Rất nhanh, cô đã dừng lại.

Cô đặt bút xuống, quay lại nhìn Chu Từ Thâm:

“Có người nhìn, tôi không vẽ ra được.”

Chu Từ Thâm  ngẩng đầu, dù không nói gì nhưng Nguyễn Tinh Vãn  có thể từ ánh mắt của anh nhìn ra dòng chữ “không tin” lớn như thế nào.

Cô sờ sờ mũi, đóng quyển sổ lại đứng dậy:

“Thôi, ngủ đi.”

Nguyễn Tinh Vãn  nằm lên giường, lập tức cuộn mình trong chăn.

Chu Từ Thâm  tắt đèn, nằm bên cạnh cô, kéo cô ra ôm vào lòng.

Nguyễn Tinh Vãn  chống hai tay lên ngực, mạnh mẽ từ chối:

“Em không muốn!”

“Không muốn gì?”

Thấy không thể dùng sức,Nguyễn Tinh Vãn  chỉ có thể nhẹ nhàng nói:

“Xin anh đó, giờ tôi vẫn còn còn đau.”

Trong bóng tối, môi Chu Từ Thâm  khẽ nhếch lên:

“Đau chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đau!”

Chu Từ Thâm  từ từ nói:

“Làm thêm hai lần thì sẽ không đau nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn: “……”

Cô đạp anh một cái trong chăn, quay lưng lại hướng về phía cửa sổ.

Chưa đầy vài giây sau, người đàn ông lại áp sát lại, chỉ ôm nhẹ lấy eo cô, không làm gì thêm.

Nguyễn Tinh Vãn  mở to mắt, cảm thấy anh không bình thường.

Không biết đã qua bao lâu,Nguyễn Tinh Vãn  đột nhiên lên tiếng:

“Chu tổng, tôi có thể hỏi anh một việc không?”

“Ừ?”

“Tối nay anh đã đi đâu?”

Phía sau, không còn âm thanh nào.

Chu Từ Thâm  không trả lời cô.

Nguyễn Tinh Vãn  tiếp tục:

“Anh không nói cũng được, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.”

Cô vừa nhắm mắt,Chu Từ Thâm  đã nói:

“Đi thị sát cửa hàng ở trung tâm thương mại.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn  “Ồ” một tiếng, lại hỏi:

“Vậy anh có gặp ai không?”

“Không có.”

Ngừng một lát, Chu Từ Thâm  nói

“Có một đứa trẻ va vào tôi.”

Nguyễn Tinh Vãn  chợt hiểu:

“Không trách sao áo anh có mùi sữa, không đúng, còn có một mùi lạ nữa.”

Chu Từ Thâm  bình thản nói:

“Nó làm dơ áo tôi, có thể mùi mà em ngửi thấy chính là cái đó.”

“…………”

Cô còn cúi gần lại ngửi thử.

Giờ nghĩ lại thật là ngốc.

Chu Từ Thâm  hỏi:

“Còn muốn ngủ nữa không?”

Nguyễn Tinh Vãn  lập tức nói:

“Ngủ ngủ ngủ!”

Chương 652

Mặc dù đã đồng ý hẹn hò với Chu Từ Thâm, nhưng Nguyễn Tinh Vãn  vẫn phải đến studio vào buổi sáng.

Khi cô dậy, người đàn ông vẫn còn ngủ.

Nguyễn Tinh Vãn  nghĩ rằng công việc của anh cũng vất vả, nên không gọi anh dậy.

Cô viết một tờ giấy note để lại trên đầu giường rồi ra ngoài.

Cô đứng trước thang máy, ấn nút xuống, chờ đợi một cách nhàm chán.

Lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra.

Daniel  thò đầu ra, nhìn trái nhìn phải, xác định Chu Từ Thâm  không ở đó mới nhanh chóng bước ra ngoài.

Nguyễn Tinh Vãn  chào anh:

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng… cô Nguyễn, cô dậy sớm vậy, đi làm à?”

Nguyễn Tinh Vãn  gật đầu:

“Chiều có việc, phải đi sớm một chút.”

Daniel  đứng bên cạnh cô:

“Nói thật, tôi hình như chưa từng đến studio của cô, hôm nay nhân dịp này tôi muốn đi xem một chút.”

Nguyễn Tinh Vãn  biết anh có việc muốn nói, mỉm cười nhẹ:

“Được chứ.”

Ra khỏi khu chung cư, Daniel  lại quay lại nhìn, kiểm tra lại xem có thấy Chu Từ Thâm  đi theo không.

Nguyễn Tinh Vãn  thấy vậy hỏi:

“Anh tìm gì vậy?”

Daniel  cười gượng:

“Không có, à, Chu tổng cũng đang ở đây những ngày này đúng không?”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn  có chút ngại ngùng, không biết phải trả lời thế nào.

May mắn là Daniel  không tiếp tục nói về chủ đề này, cuối cùng đã quay lại vấn đề chính:

“Việc xảy ra ở cuộc họp đấu thầu hôm trước, tôi có chút không rõ, không biết cô Nguyễn  có thể…”

Nguyễn Tinh Vãn  vừa đi vừa chậm rãi nói:

“Vài tháng trước,Nguyễn Quân trốn khỏi nhà tù rồi gặp phải sự cố, khi tôi và Tiểu Thầm dọn dẹp đồ đạc của ông ấy, phát hiện một cái hộp, bên trong là di vật của mẹ tôi.”

Daniel  hỏi:

“Di vật… có những gì?”

“Có vài bức ảnh và một chiếc đồng hồ đeo tay, tôi cũng chỉ biết lúc đó Nguyễn Quân không phải là ba ruột của mình, mà người cha ruột của tôi, chính là người trong bức ảnh,Nguyễn Quân chắc hẳn vì ghen tuông mà dùng d.a.o làm hỏng mặt ông ấy.”

“Chiếc đồng hồ đó, có phải của Lâm Chí Viễn  không?”

Nguyễn Tinh Vãn  nhẹ gật đầu:

“Ban đầu tôi chỉ biết Lâm Chí Viễn  có thể biết ba ruột của tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó, cho đến khi tôi tìm thấy hồ sơ mua đồng hồ.”

Daniel  nhíu mày:

“Cô làm sao biết Lâm Chí Viễn  có thể là ba ruột của mình?”

“Bởi vì Tiểu Thầm từng đăng thông báo tìm người trên báo, còn dùng các phương pháp khác để tìm kiếm, nhưng Lâm Chí Viễn  đã ngăn cản và chặn đứng thông tin.”

“Điều đó xảy ra khi nào?”

“Hình như cũng chỉ một hai tháng trước thôi.”

Daniel  càng nhíu chặt mày:

“Nghĩa là, Lâm Chí Viễn  biết hai người đang tìm ông ấy, không muốn để hai người tìm ra nhiều thông tin hơn, nên cố tình chặn thông tin lại. Hơn nữa, khi hai người cầm ảnh đi tìm ông ấy, ông ấy hẳn đã biết cô là ai rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn  im lặng một lúc mới nói:

“Có lẽ là như vậy.”

“Nhưng, cô không thấy kỳ lạ sao.”

Nguyễn Tinh Vãn  không hiểu:

“Kỳ lạ chỗ nào?”

Daniel  nói:

“Thế lực Lâm gia mạnh mẽ đến vậy, nếu ông ấy không muốn cô tìm ra manh mối, vậy cô tìm ra được bằng cách nào?”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn  dừng lại một hồi lâu mới nói:

“Là… bạn tôi giúp tôi tìm một người phụ trách nhà máy sản xuất đồng hồ, anh ấy đã dẫn tôi đến kho, nơi có thông tin của tất cả những người đã mua đồng hồ vào năm đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play