Vì có Giang Yến đi cùng, Nguyễn Tinh Vãn không để Bùi Sam Sam đi theo nữa, mà để cô ấy về nhà trước. Tuy nhiên, thông qua cuộc trò chuyện buổi chiều giữa Nguyễn Tinh Vãn và Giang Yến, Bùi Sam Sam cũng đã biết được phần nào về chuyện này.
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu: “Ông ta chạy mất rồi.”
“Chạy mất?”
Bùi Sam Sam không khỏi nhíu mày
“Còn bạn của Chu Từ Thâm làm ăn kiểu gì vậy, lúc đi thì hùng hồn lắm, sao lại kém cỏi như vậy.”
“Không phải lỗi của anh ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống ghế sofa, mệt mỏi nói
“Sam Sam, Nguyễn Quân... ông ta chưa chết.”
Nghe vậy, Bùi Sam Sam không khỏi mở to mắt:
“Chưa chết?”
Nói rồi, cô lại nghi hoặc:
“Không đúng, sao tự nhiên cậu lại nhắc đến ông ta, chẳng lẽ người gửi thư tống tiền cho cậu chính là ông ta?”
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp trả lời thì ngay lập tức có tiếng nói lạnh lùng vang lên từ cửa:
“Người đe dọa chị là ông ta à?”
Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam cùng quay lại nhìn, Nguyễn Tinh Vãn có chút ngạc nhiên:
“Tiểu Thầm, sao em lại…”
Đột nhiên, Nguyễn Tinh Vãn nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Bùi Sam Sam. Cô ấy khẽ ho một tiếng, rồi ngượng ngùng nói:
“Hôm nay là cuối tuần mà, em ấy đến studio định tìm cậu, nên mình đã kể cho em ấy nghe.”
Ai mà ngờ được người gửi thư tống tiền lại là Nguyễn Quân chứ.
“Tiểu Thầm, chị không sao, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả rồi, huống hồ…”
“Giải quyết ổn rồi?”
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa nói xong thì đã bị Nguyễn Thầm ngắt lời.
Khuôn mặt cậu lạnh lùng, trông đáng sợ, gân cổ đều nổi lên, như thể đang cố gắng kìm nén, chỉ chực bùng nổ.
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, bước đến bên cạnh cậu, nắm lấy cánh tay cậu, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Thầm, em bình tĩnh lại đi. Chúng ta đều biết ông ta là loại người thế nào, chẳng qua chỉ muốn tiền thôi. Ông ta giờ đã đường cùng rồi, cho dù có trốn thoát, cũng sẽ sớm bị bắt lại thôi.”
Nguyễn Thầm lạnh lùng nói:
“Ông ta là con ròi trong cống rãnh, vĩnh viễn không dám xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, làm sao mà bắt được.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn phản ứng của Nguyễn Thầm, dường như việc Nguyễn Quân còn sống không khiến cậu ngạc nhiên chút nào.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Tiểu Thầm, có phải em đã biết chuyện Nguyễn Quân còn sống từ trước rồi không?”
Nguyễn Thầm khẽ mím môi, vài giây sau mới nói:
“Cái đầu mẩu t.h.u.ố.c lá ở nghĩa trang lần trước, kết quả xét nghiệm DNA chính là của Nguyễn Quân.”
Nguyễn Tinh Vãn hơi sững sờ, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy chuyện này cũng nằm trong dự liệu của mình , vì suy cho cùng, cũng chẳng có ai khác ngoài Nguyễn Quân sẽ đến nghĩa trang của ông ta nữa.
Chương 596
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Được rồi Tiểu Thầm, như em đã nói, ông ta thực sự không dám xuất hiện đâu, chẳng qua chỉ muốn tiền thôi, không thể gây ra mối đe dọa nào với chị cả, em không cần lo cho chị. Hơn nữa, chị vẫn ổn mà.”
Nguyễn Thầm giữ khuôn mặt lạnh lùng, không nói gì.
Một lúc sau, cậu mới lên tiếng:
“Chị yên tâm, em sẽ tìm ra ông ta.”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
“Tiểu Thầm, em đừng can thiệp vào chuyện này nữa, chị biết cách xử lý.”
Nguyễn Thầm nói:
“Chị không cần phải lo cho cảm xúc của em. Trong lòng em, ông ta không phải là một người ba, ông ta chỉ là một kẻ cặn bã, em thà rằng ông ta c.h.ế.t đi.”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài không thành tiếng: “Tiểu Thầm...”
“Em biết phải làm gì, nhưng...”
Nguyễn Thầm ngập ngừng
“Thôi, có Chu Từ Thâm ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ chị.”
Nguyễn Tinh Vãn: “...”
Cô thăm dò hỏi: “Em biết chuyện này từ khi nào?”
Nguyễn Thầm đáp: “Chưa đủ rõ ràng sao?”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng.
Sau khi Nguyễn Thầm rời đi, Nguyễn Tinh Vãn ngồi lại ghế sofa, ôm một chiếc gối vào lòng.
Bùi Sam Sam bên cạnh nói: “Lỗi tại mình, biết vậy mình đã không nói với Tiểu Thầm rồi. Bây giờ chắc chắn trong lòng em ấy sẽ rất buồn.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Dù cậu không nói, em ấy cũng sẽ biết thôi.”
“Thế Nguyễn Quân liệu còn tìm cậu nữa không?”
“Ông ta sẽ quay lại.”
Hôm nay Nguyễn Quân không lấy được tiền, chắc chắn sẽ quay lại.
Bùi Sam Sam nhíu mày:
“Nhưng dù sao thì những tấm ảnh vẫn còn trong tay ông ta, nhỡ ông ta liều lĩnh tung ảnh lên thì sao?”
Nguyễn Tinh Vãn nhàn nhạt nói:
“Còn tùy xem ông ta muốn tiền hay muốn c.h.ế.t cùng nhau thôi.”
“Tinh Tinh……………..”
Nghe giọng đầy lo lắng của cô ấy, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu cười:
“Cậu làm sao thế, mình không sao. Bao năm nay, mình đã quen rồi. Thực lòng mà nói, lúc biết người đó là ông ta, mình còn thấy nhẹ nhõm hơn đó, ít nhất mình đã rõ ràng trong lòng. Nếu là người khác, có lẽ mình đêm nay cũng không thể ngủ nổi.”
Bùi Sam Sam thở dài, không biết nên nói gì.
...
Cùng lúc đó, dù Nguyễn Quân đã trốn thoát thành công, nhưng khi nhảy từ tầng hai xuống, ông ta bị gãy một chân. Vừa chạy vừa liên tục ngoái đầu nhìn lại, sợ có ai đó đuổi theo. Đang kéo lê một chân qua đường, thì đột nhiên một chiếc xe lao tới, ánh đèn chói mắt lóe lên khiến Nguyễn Quân ngã lăn ra đất.
Chiếc xe dừng lại cách Nguyễn Quân chỉ nửa mét, ông ta ôm chân kêu thảm thiết.
Chẳng bao lâu, tài xế bước xuống xe, lễ phép nói:
“Thưa ông, xe của chúng tôi lúc nãy hình như không hề đụng vào ông.”
Nguyễn Quân liếc nhìn anh ta, rồi lại liếc qua biển số xe, lập tức kêu la dữ dội hơn:
“Anh nói thế là vô lương tâm đấy! Chân tôi bị các anh đụng gãy rồi, vậy mà còn không thừa nhận, chẳng lẽ tôi tự ngã gãy chân à?”
Tài xế nói: “Tôi đảm bảo xe thực sự chưa đụng vào ông.”
Nguyễn Quân chẳng để ý đến lời giải thích, cứ ôm chân kêu gào không ngớt.
Mặc dù trên con đường này không có nhiều xe qua lại, nhưng với việc Nguyễn Quân nằm ngay trước đầu xe như thế, chiếc xe hoàn toàn không thể di chuyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT