Một vị đắng và mùi tanh thoang thoảng lập tức lan ra trong miệng cô.
Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được mà ho sặc sụa.
Chẳng khác gì loại độc uống vào là c.h.ế.t ngay.
Chu Từ Thâm mím nhẹ đôi môi mỏng, sau đó lấy bát từ tay cô, một tay vỗ nhẹ lưng cô:
"Thôi bỏ đi."
Nguyễn Tinh Vãn ho một hồi lâu, sau đó yếu ớt nói:
"Chu tổng lần sau tốt nhất đừng cố làm những thứ mình không giỏi nữa, nếu không thì lần sau anh phải vào bệnh viện thăm tôi đấy."
Nghe vậy, Chu Từ Thâm nhếch mép:
"Lần sau vẫn muốn tôi nấu cho à?"
"...Xin lỗi, tôi sửa lại, sẽ không có lần sau."
"Tinh Thầm thế này, có vẻ đúng là không có gì khó chịu rồi."
Nguyễn Tinh Vãn khó chịu nói:
"Chu tổng còn chưa đi à?"
Bàn tay Chu Từ Thâm đặt trên lưng cô khựng lại một chút, sau đó rút tay về, cau mày không vui nói:
"Em gấp gáp muốn đuổi tôi đi như vậy sao?"
Nguyễn Tinh Vãn tốt bụng nhắc nhở:
"Giờ đã là một giờ sáng rồi, dù Chu tổng không ngủ thì người khác cũng cần ngủ."
Đôi môi mỏng của Chu Từ Thâm hơi mím lại, sau vài giây mới nói:
"Em có thể ngủ với tôi."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Sao anh có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy mà mặt không hề đỏ cơ chứ?
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh một cách bình thản:
"Nếu Chu tổng không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Chu Từ Thâm cúi xuống nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn.
Anh cầm áo khoác lên, đi được vài bước rồi quay lại, lấy điện thoại từ trong túi ra và đưa cho Nguyễn Tinh Vãn.
Nguyễn Tinh Vãn cầm lấy: "Cảm..."
Nhưng cô chưa kịp nói xong, một bàn tay ấm áp đã ôm lấy cổ cô, kéo cô về phía trước.
Giây tiếp theo, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy đôi môi mình bị cắn một cái.
Ngay sau đó, giọng nói mang theo điệu cười của người đàn ông vang lên bên tai:
"Không cần cảm ơn, quà đã nhận rồi."
"......"
Tiếng cửa đóng lại vang lên, Nguyễn Tinh Vãn lại gục xuống bàn, cả người trông thật uể oải.
Lúc này, cô nghe thấy một vài tiếng động nhẹ từ bên cạnh, quay đầu lại, thấy Bùi Sam Sam đang nằm trong phòng khách, khuôn mặt đầy vẻ hóng hớt.
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:
"Cậu không phải đang ngủ à?"
Bùi Sam Sam nói:
"Cậu đã bao giờ thấy mình ngủ sớm vậy chưa? Nghe thấy tiếng mở cửa, mình ra ngoài nhìn thử, thấy tên đàn ông kia đi cùng cậu về nên chạy ngay vào phòng. Thế nào, tối nay có chuyện gì thú vị không? Anh ấy có đánh nhau với Trình Vị không?"
Nghe cô nhắc tới, Nguyễn Tinh Vãn mới nhớ ra không biết tình hình bên Trình Vị ra sao rồi.
Cô theo bản năng lấy điện thoại ra, nhưng chợt nhận ra bây giờ đã là nửa đêm.
Nguyễn Tinh Vãn mở điện thoại, thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Trình Vị.
Không có gì lạ khi tên đàn ông kia nhất định không chịu trả lại điện thoại cho cô.
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ một lúc, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Trình Vị, nói rằng cô đã về nhà an toàn.
Bùi Sam Sam thấy vậy, liền ghé sát lại:
"Sau tối nay, chắc Trình Vị sẽ từ bỏ thôi."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi: "Là mình nợ cậu ấy."
"Ê, thật ra chuyện này phải trách mình, không nên mù quáng tác hợp hai người. Nếu không có Chu Từ Thâm, Trình Vị thật sự sẽ là một lựa chọn tốt, chỉ tiếc là... Thế nên mới nói, thứ tự trong cuộc sống rất quan trọng."
Chương 564
Tại Trình gia.
Sau khi đã dọn hết số hoa trong nhà, ba của Trình Vị ngồi trên ghế sofa, giọng trầm xuống:
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Mẹ của Trình Vị vỗ nhẹ lên vai ông, cau mày:
"Ông đừng nghiêm trọng như thế, có chuyện gì không thể nói nhẹ nhàng ràng sao?"
Trình Vị đứng đó, sau một lúc mới nói:
"Ba mẹ, là con đã lừa dối hai người."
"Lừa? Tiểu Vị, con nói rõ ràng chuyện này đi."
"Tinh Vãn không phải là bạn gái của con, nhưng con rất thích cô ấy, nên con mới nhờ cô ấy giúp con một việc, về đây gặp hai người."
Nhưng không thể phủ nhận rằng trong đó cũng có sự ích kỷ của anh.
Ban đầu anh nghĩ rằng, chỉ cần Nguyễn Tinh Vãn đồng ý cùng anh về gặp ba mẹ, chắc chắn anh sẽ có một vị trí đặc biệt trong lòng cô.
Sau đó, anh có thể lấy lý do này để cô tiếp tục giả vờ làm bạn gái mình.
Nhưng không ngờ, tất cả đã bị Chu Từ Thâm phá hỏng.
Ba của Trình Vị nói:
"Con xem con đã làm cái gì thế này!"
Một lúc sau, mẹ của Trình Vị mới nói:
"Vậy người gửi hoa đến nhà là bạn trai của cô ấy à?"
Trình Vị lắc đầu:
"Là chồng cũ của cô ấy. Họ đã ly hôn rồi, nhưng anh ta vẫn cứ bám riết không buông, Tinh Vãn chưa bao giờ chấp nhận anh ta."
Sắc mặt ba Trình Vị trở nên khó coi:
"Chuyện cô ấy đã ly hôn, sao con không nói trước với gia đình?"
"Con thấy không cần thiết."
"Không cần thiết là sao? Con đã đưa người ta về nhà rồi, chẳng lẽ những điều cơ bản như vậy không nên thông báo trước cho ba mẹ biết sao? Giờ thì hay rồi, bị chồng cũ tìm đến tận nơi, con có biết điều này gọi là gì không? Đây gọi là tự đưa mặt ra cho người ta vả đó!"
Mẹ của Trình Vị đứng giữa dàn xếp:
"Thôi, thôi, đừng nói nữa, tôi thấy Tinh Vãn là một đứa trẻ tốt, tôi cũng rất thích con bé. Nếu chồng cũ của nó quay lại theo đuổi nó, chứng tỏ con bé quả thật rất tốt. Nếu nó có thể làm dâu Trình gia, thì cũng là phúc của nhà chúng ta. Nhưng mà tình cảm là chuyện không thể ép buộc được."
Mẹ của Trình Vị nói xong, lại nhìn sang Trình Vị:
"Tiểu Vị, con nên rõ ràng trong lòng, cô gái ấy thực sự thích ai. Nếu cô ấy thích chồng cũ của mình, con đừng phá hỏng họ. Nếu cô ấy thích con, thì đương nhiên càng tốt."
Trình Vị mím môi, không nói gì.
Mẹ của Trình Vị nói tiếp:
"Mẹ đi dọn dẹp bếp đây, hai ba con đừng cãi nhau nữa, tết nhất có gì mà cãi."
Sau khi bà đi, ba của Trình Vị đứng dậy:
"Con theo ba vào thư phòng một lát."
Trong thư phòng, ba của Trình Vị nói:
"Lời mẹ con vừa nói, con có nghe rõ không?"
Trình Vị gật đầu.
Ba của Trình Vị tiếp tục:
"Ba tin rằng người con gái đó thích ai, con là người rõ hơn ai hết. Nếu không, hôm nay cô ấy đã trở về nhà với tư cách là bạn gái của con, chứ không phải là giả vờ."
Trình Vị cau mày, biết rõ ý của ông:
"Ba, ba không hiểu tình hình đâu………………...."
"Ba không hiểu, cũng không muốn hiểu."
Ba Trình Vị nói tiếp:
"Nếu trong lòng cô ấy không có con, thì con không nên lãng phí thời gian với cô ấy."
"Nhưng con rất thích cô ấy."
"Thích thì sao chứ? Con nghĩ mình vẫn là cậu thanh niên mười bảy mười tám tuổi dễ bị tình cảm chi phối à? Con còn có nhiều thứ quan trọng hơn là thích."
Nghe vậy, Trình Vị không nói gì thêm.
Ba của Trình Vị lại nói:
"Thôi, ba chỉ nói đến đây thôi, con tự nghĩ kỹ đi."
Vừa về đến phòng, Trình Vị đã nghe thấy điện thoại rung lên.
Tin nhắn là do Nguyễn Tinh Vãn gửi, báo rằng cô đã về nhà an toàn.
Trình Vị theo phản xạ muốn gọi lại, nhưng khi nhìn vào số của cô, anh lại do dự.
Việc Nguyễn Tinh Vãn thích Chu Từ Thâm, ngay cả ba mẹ anh cũng đã nhìn ra rất rõ.
Đến hôm nay, chỉ còn anh đang tự lừa dối mình, hy vọng một ngày nào đó có thể nghe được một câu trả lời khác từ cô mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT