Mặc dù trong lòng Hứa Loan điên cuồng muốn cà khịa anh, nhưng dù sao Chu Từ Thâm cũng là ông chủ của cô ta, nên đành cười có lệ cho qua:
"Haha, thật vậy ư, thật là đáng tiếc quá đi."
Chu Từ Thâm nhận xét một cách không khách sáo:
"Kĩ năng diễn xuất này của cô làm sao mà đạt được giải vậy? Có phải tất cả ban giám khảo đều mù rồi không?"
Hứa Loan: "....................................."
Chu Từ Thâm thu lại tầm nhìn, nhìn người phụ nữ đang bận tới bận lui ở bên cạnh sân khấu, tự nhiên đặt một tay lên tay vịn, ngón tay thon dài khẽ cử động.
Hai chữa “tình mới” này đặt trên người Nguyễn Tinh Vãn, mâu thuẫn đến khó tả.
Mặc dù anh không phải muốn thừa nhận, nhưng so với bốn chữ “tình mới tình cũ” này thì bà Chu rõ ràng phù hợp với cô hơn.
Nghĩ đến đây, Chu Từ Thâm có chút phiền muộn, tại sao cô vẫn chưa tới cầu xin anh? Có phải thời gian một tháng mà anh đưa ra quá dài rồi phải không?
Một bên khác, Nguyễn Tinh Vãn bận rộn đến mức suýt nữa nôn mửa.
Có một người mẫu đột nhiên cảm thấy không khỏe, cũng đã được đưa đến bệnh viện.
Nhưng vấn đề là kích cỡ quần áo và trang sức của mỗi người mẫu đều được thiết kế riêng, chưa kể họ sắp phải lên sân khấu ngay lập tức, thời gian ngắn như thế này, đừng nói đến việc tìm được một người mẫu phù hợp, ngay cả người mẫu biết diễn cơ bản nhất cũng không thể tìm ra.
Ngay lúc Nguyễn Tinh Vãn và mấy nhà thiết kế thời trang khác đang bối rối không biết phải làm sao, thì đột nhiên có người nói:
"Bằng không Nguyễn Tinh Vãn lên đi? Dáng người của cô và người mẫu đó cũng không chênh lệch lắm. Về chiều cao.............. cứ đổi một đôi giày cao hơn một chút là được rồi."
Nguyễn Tinh Vãn hơi giật mình:
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm biểu diễn…”
Một nhà thiết kế khác nói:
"Hiện tại còn quan tâm gì đến có kinh nghiệm hay không cơ chứ, có thể thay thế vị trí trống đó đã là tốt lắm rồi. Nếu buổi biểu diễn này thất bại, không chỉ chúng ta mà cả Thành Quang cũng sẽ trở thành trò cười trong toàn ngành." Nguyễn Tinh Vãn im lặng, trước đây châu báu Thành Quang vì cô mà đã vướng vào một vụ bê bối, mặc dù đã được làm rõ kịp thời, nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Thành Quang coi trọng buổi biểu diễn này đến mức nào, có thể nhìn ra được từ sự nhiệt tình của tất cả các nhân viên của tạp chí trong thời gian này.
Một khi màn trình diễn này thất bại, công sức của bao nhiêu người đều sẽ bị tiêu tan.
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi trang điểm ở hậu trường, Nguyễn Tinh Vãn nhìn đôi giày cao gót thanh mảnh kia, lại cảm thấy bụng cồn cào, cô cầm cốc nước lên uống vài ngụm, kìm nén cảm giác buồn nôn đó xuống, điều chỉnh nhịp thở của bản thân.
Đây là đứa nhỏ trong bụng cô đang phản đối cô.
Kể từ khi được chẩn đoán có thai, bác sĩ yêu cầu cô phải chú ý hơn, nên cô không bao giờ đi giày cao gót nữa, khi đi tản bộ ở dưới lầu cô cũng cố gắng tránh những đứa trẻ xung quanh, cố gắng đi trên đoạn đường bằng phẳng, rộng rãi.
Lúc này, ngoài cửa có một nhân viên công tác chạy vào:
"Chỉ còn lại một mẫu cuối cùng vẫn chưa lên sân khấu, đã chuẩn bị xong chưa?"
Dưới ánh nhìn của tất mọi người, Nguyễn Tinh Vãn đi giày cao gót vào:
" Xong rồi.”
Cho dù thế nào đi nữa, cái chiến trường này cô đều phải ra tay.
Nguyễn Tinh Vãn đặt tay lên bụng, lặng lẽ thở ra một hơi:
“Nhóc con, con phải cố lên nhé.” Khi Thư Tư Vi quay lại thay quần áo sau lần biểu diễn đầu tiên, tình cờ nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn đang chuẩn bị lên sân khấu.
Cô ta rất hài lòng với màn trình diễn vừa rồi của mình, đó chính là giải MVP mà Chu thị muốn trao cho cô tối nay, kiểu biểu diễn vượt xa người thường mà không ai dám dị nghị.
Nhưng khi cô nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn, trong nháy mắt cô liền có cảm giác như đây là một đối thủ đáng gờm.
Những cái khác không nói, nhưng khuôn mặt quyến rũ của Nguyễn Tinh Vãn thực sự không tìm ra bất kì một khuyết điểm nào, hơn nữa cô lại ăn mặc và trang điểm như thế này, lại càng.................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT