Điện thoại reo một lúc nhưng không được bắt máy.

Nguyễn Tinh Vãn từ từ đặt điện thoại xuống, ngồi trước bàn làm việc, lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra từ trong hộp và lặng lẽ ngắm nhìn, không biết đang nghĩ gì.

Khi cô tiếp tục nhìn, trong đầu cô lại vang lên lời nói của Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn thở dài, không chút sức sống mà gục đầu xuống bàn.

Trước đây cô hoàn toàn không để tâm đến những lời Chu Từ Thâm nói, chỉ nghĩ rằng anh thật điên rồ, nhưng hôm nay không biết vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu, nhưng cụ thể là tại sao thì cô cũng không rõ.

Thực ra, nếu nghĩ kỹ lại, những lời Bùi Sam Sam nói cũng không phải là không có lý.

Khi nghe tin Chu Từ Thâm hủy bỏ hôn ước với Lâm Tri Ý, cô thực sự không thể hiểu nổi lý do tại sao.

Chỉ là khi đó cô hoàn toàn không muốn quan tâm đến những chuyện đó, và chúng cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Khi Nguyễn Tinh Vãn đang mải mê suy nghĩ, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn thấy trên màn hình hiện lên số của Trình Vị.

Sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói của Trình Vị truyền đến:

"Tinh Vãn, xin lỗi nhé, lúc nãy mình đang họp, có chuyện gì không?"

Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng một lát rồi nói:

"Mình có làm phiền cậu không?"

"Không, bây giờ cuộc họp đã kết thúc rồi."

Nguyễn Tinh Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:

"Xin lỗi cậu, tối nay mình định mời mọi người đến ăn tối, nhưng không ngờ lại có chuyện không vui."

Trình Vị nói:

"Phải là mình xin lỗi mới đúng, công ty có việc đột xuất, mình còn chưa kịp chào tạm biệt cậu và Sam Sam đã phải đi rồi."

Nghe Trình Vị nói anh rời đi là vì công việc, Nguyễn Tinh Vãn mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói:

"Vậy mình không làm phiền cậu nữa, cậu..........."

"Tinh Vãn."

Trình Vị nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Anh khẽ cười:

"Không có gì, nghỉ ngơi sớm đi, chúc cậu ngủ ngon."

Những điều cô muốn hỏi cuối cùng vẫn không thốt ra được.

Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Tinh Vãn lại gục xuống bàn.

Cô không biết có nên nói rõ ràng mọi chuyện với Trình Vị hay không, chỉ là Trình Vị chưa từng nói rằng anh thích cô, nếu cô cứ thế mà nói ra một đống chuyện không đâu, chẳng phải sẽ trở nên tự phụ sao.

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy tối nay thế nào cũng không ngủ được, nên lật mở cuốn sổ phác thảo.

Nhưng khi cô đang vẽ, ngòi bút lại không tự chủ được mà vẽ ra hình bóng của tên đàn ông đáng ghét đó.

Đến khi Nguyễn Tinh Vãn nhận ra thì bức tranh gần như đã hoàn thành.

Cô theo bản năng muốn xé tờ giấy đó ra, nhưng khi vừa định xé thì lại dừng lại.

Thôi bỏ đi.

Cứ để lại đó.

Để luôn nhắc nhở bản thân đừng có mà nhầm lẫn nữa.

Nguyễn Tinh Vãn lật sang trang khác, vỗ mạnh vào mặt mình để tỉnh táo hơn, rồi bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Trong khi đó.

Tại nhà họ Lâm.

Trong thư phòng, một thuộc hạ đang báo cáo:

"Thưa ông, mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, những bức ảnh là do một nam sinh đưa cho tòa báo."

Lâm Chí Viễn khẽ nhíu mày:

"Nam sinh? Là nam sinh như thế nào?"

Chương 416

"Cậu thanh niên đó tên là Nguyễn Thầm, 19 tuổi, hiện đang là sinh viên năm nhất tại Đại học A."

"Cậu đã điều tra ra lý do vì sao cậu ta lại có bức ảnh đó chưa?"

Người thuộc hạ khẽ gật đầu:

"Nguyễn Thầm có một người chị gái tên là Nguyễn Tinh Vãn."

Lâm Chí Viễn lập tức đứng bật dậy:

"Cái gì!"

"Tôi đã xác minh rồi, cô gái này chính là vợ cũ của Chu Từ Thâm."

Nghe vậy, trên gương mặt vốn dĩ ôn hòa của Lâm Chí Viễn xuất hiện vài vết rạn:

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, tôi cũng đã xác nhận với bên tòa báo. Chính Nguyễn Thầm đã mang bức ảnh đó đến để đăng tin tìm người. Hơn nữa, khi thấy việc đăng báo không hiệu quả, cậu ta còn đăng lên nhiều kênh khác, nhưng tất cả đều bị chúng tôi ngăn chặn."

Sau một lúc im lặng, Lâm Chí Viễn nói:

"Bây giờ anh lập tức điều tra rõ cho tôi tất cả về lý lịch của Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm, từ khi sinh ra cho đến giờ, không được bỏ sót một chi tiết nào, còn nữa..."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Tri Ý đẩy cửa bước vào:

"Ba, ba gọi con có chuyện gì ạ?"

Lâm Chí Viễn ngồi lại ghế, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ:

"Cậu lui xuống trước đi."

"Dạ vâng."

Sau khi người thuộc hạ rời đi, Lâm Tri Ý đóng cửa phòng làm việc lại và bước vào, ngồi đối diện với Lâm Chí Viễn:

"Ba, lúc nãy con nghe thấy có vẻ như đang nói về lý lịch gì đó, có chuyện gì xảy ra à?"

Lâm Chí Viễn điềm đạm nói:

"Công ty gặp một chút vấn đề, không sao, ba đã cho người xử lý rồi."

Lâm Tri Ý gật đầu.

Lâm Chí Viễn dừng lại vài giây rồi tiếp tục:

"Ba nghe nói dạo này con hay qua lại với một người ngoại quốc?"

"Anh ấy không hoàn toàn là người ngoại quốc, có một nửa dòng m.á.u là người Trung Quốc."

Sau buổi tiệc sinh nhật lần trước, Daniel thường xuyên hẹn cô đi chơi.

Lâm Tri Ý hiểu ý anh. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.

Nhưng từ sau khi hôn ước với Chu Từ Thâm bị hủy bỏ, có không ít người tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại cười nhạo cô.

Giờ đột nhiên xuất hiện một người nổi tiếng quốc tế theo đuổi cô, cô tất nhiên không từ chối.

Lâm Chí Viễn nói:

"Con đã điều tra lý lịch của cậu ta chưa?"

"Rồi, hoàn toàn bình thường. Anh ấy đến Nam Thành lần này chỉ để tổ chức buổi hòa nhạc, rất nhiều bạn bè của con đều biết về anh ấy."

"Tri Ý"

Lâm Chí Viễn nói

"Ba không phản đối chuyện con yêu đương, nhưng con nên hiểu rằng, người con kết hôn sau này tuyệt đối sẽ không phải là một nhạc sĩ."

"Con biết."

"Hôn ước với Chu gia cũng có phần lỗi của ba, rõ ràng biết Chu Từ Thâm là người như thế nào mà vẫn để con và cậu ta đính hôn."

Lâm Tri Ý lắc đầu:

"Ba đừng nói vậy, tất cả đều do con kiên quyết muốn kết hôn với anh ấy. Dù xét ở khía cạnh nào, Chu Từ Thâm vẫn là lựa chọn tốt nhất đối với con."

Lâm Chí Viễn thở dài, hỏi một cách hờ hững:

"Phải rồi, vợ cũ của Chu Từ Thâm bây giờ thế nào rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play