"Chỉ cần Chu tổng không bắt tôi tặng quà, gì cũng được."
Cô nhấn mạnh một câu:
"Tôi không có tiền."
"…"
Chu Từ Thâm cười lạnh hai tiếng, quay người rời đi, đóng cửa phòng lại thật mạnh.
Nguyễn Tinh Vãn đứng ở cửa phòng mình, như thể cảm nhận được chấn động từ phòng bên kia truyền tới.
Cô còn chưa đóng cửa, tên đàn ông đó đã đóng sầm cửa trước rồi.
Nằm trên giường, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy trong lòng vừa phiền vừa rối. Hỏi cô phải làm gì, chẳng lẽ cô còn có thể bảo anh không kết hôn sao, cô nói anh sẽ nghe à?
Tên đàn ông này suốt ngày chỉ biết nói những lời mập mờ, một khi cô suy nghĩ theo hướng đó, anh lại nói cô tự đa tình, si tâm vọng tưởng.
Còn nói thấy cô không ăn uống gì, anh thật biết cách làm hai việc cùng lúc, một bên thảo luận chuyện kết hôn với vị hôn thê, một bên lại quan tâm xem vợ cũ có ăn không.
Trên đời sao lại có người đàn ông đáng ghét như Chu Từ Thâm cơ chứ!
…
Ở phía bên kia, Chu Tuyển Niên có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh, liền đi tìm Chu Từ Thâm.
Khi Chu Từ Thâm mở cửa, trong phòng vẫn còn mùi thuốc lá.
Chu Tuyển Niên đẩy xe lăn vào, cười bất lực:
"Em lại cãi nhau với Tinh Vãn à?"
Chu Từ Thâm ngồi trên sofa, đổ nước vào gạt tàn để dập thuốc. Anh nói: "Cô ấy miệng lưỡi sắc bén như vậy, em cãi lại sao được."
"Tinh Vãn ở đây đã một tuần, dù bề ngoài không nói gì, nhưng anh cảm thấy em ấy rất cô đơn. Từ khi em về, sắc mặt em ấy đã tốt lên nhiều."
Chu Tuyển Niên nói
"Nhưng em cũng có chỗ không đúng, Tinh Vãn đang mang thai, em cứ làm em ấy tức giận làm gì."
Chu Từ Thâm mím môi: "Em không làm cô ấy tức giận."
Anh chỉ là thấy từ bữa ăn, Nguyễn Tinh Vãn cứ cúi đầu, sắc mặt không tốt, mới định giải thích chuyện kết hôn.
Nhưng người phụ nữ vô tâm đó vừa mở cửa đã như muốn nổ tung, thái độ cực kỳ tệ.
Chu Tuyển Niên lại nói:
"Dù sao đi nữa, bây giờ người gặp khó khăn nhất là Tinh Vãn, em ấy mang thai con của em, trong khi em lại sắp kết hôn với Tri Ý. Hai người thảo luận những chuyện này trước mặt em ấy, ai nghe cũng cảm thấy không hề dễ chịu."
Chu Từ Thâm im lặng một lúc mới nói:
"Đó là điều cô ấy không thể tránh khỏi."
Chu Tuyển Niên nói
"Thật ra nhiều chuyện có thể nói một cách nhẹ nhàng hơn, em không cần phải dùng cách tàn nhẫn như vậy."
Chu Từ Thâm nói:
"Sự thật vốn dĩ đã tàn nhẫn, nếu để cô ấy nghĩ mọi thứ đều như trong tưởng tượng, cô ấy sẽ mãi không biết có những thứ còn đau đớn hơn gấp trăm lần."
Chu Tuyển Niên thở dài:
"Từ Thâm, em suy nghĩ quá cực đoan rồi, thật ra ba cũng muốn đứa bé trong bụng Tinh Vãn, vì không muốn m.á.u mủ của Chu gia lưu lạc bên ngoài."
Chu Từ Thâm cười nhạt:
"Ông ta chẳng qua chỉ muốn nuôi dưỡng một con rối khác, một con rối chỉ nghe lời ông ta, chịu sự kiểm soát của ông ta, chỉ là con rối đó phải mang dòng m.á.u của Chu gia."
Đối với một gia đình giàu có như Chu gia, họ rất coi trọng việc truyền thừa dòng máu, nếu không, trước đây đã không đưa một đứa con riêng như anh trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT