Trở về Nam Thành cũng được một thời gian rồi, đứa nhỏ trong bụng cũng ngày một lớn lên.

Chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là đến ngày dự sinh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Nguyễn Tinh Vãn cũng trở nên tốt hơn, quên hết những chuyện không vui tối nay và tên đàn ông khốn nạn đó

...

Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn cũng không có việc gì làm, buổi chiều liền đi đến trường gặp Nguyễn Thầm.

Hôm nay là cuối tuần, Nguyễn Thầm cũng không có tiết học, khi Nguyễn Tinh Vãn tìm thấy cậu, cậu đang làm thêm ở quán cà phê đối diện trường học.

Trước cửa quán cà phê có mấy cô gái, mặt đỏ bừng thảo luận gì đó rất hào hứng, dường như đều vì Nguyễn Thầm mà đến.

Nguyễn Tinh Vãn tiến lại gần mới nghe được họ đang nói gì.

“Hôm qua tớ xin số cậu ấy rồi, cậu ấy không cho, a a a, tớ không dám đi nữa, các cậu ai đi đi.”

“Dù sao tớ cũng không đi, nghe nói hoa khôi của khoa mình xin số cậu ấy, cậu ấy cũng không cho, làm sao mà cho tớ được.”

“Trời ạ, nếu cậu ấy có bạn gái, thì bạn gái của cậu ấy nhất định rất yên tâm, hu hu hu, nếu tớ là bạn gái cậu ấy thì tốt biết mấy.”

“Thôi đi, nhìn cậu ấy là biết bạn gái của cậu ấy chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”

“Đúng, tớ cảm thấy chắc chắn xinh hơn cả hoa khôi của khoa mình.”

Nguyễn Tinh Vãn nghe mấy cô gái thảo luận, khóe miệng khẽ nhếch lên, đẩy cửa quán cà phê bước vào.

Trong quán cà phê, phần lớn cũng đều là các cô gái, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía quầy gọi đồ.

Ông chủ quán cà phê cười tươi rói vỗ vai Nguyễn Thầm:

“Tiểu Nguyễn à, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi, từ khi cậu đến đây, công việc kinh doanh của chúng ta tốt hơn gấp mấy lần, buổi trưa muốn ăn gì? Tôi mời!”

Nguyễn Thầm vừa định mở miệng, liền thấy Nguyễn Tinh Vãn đẩy cửa bước vào, lịch sự từ chối:

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Nói xong, cậu đi về phía Nguyễn Tinh Vãn:

“Chị đến đây làm gì?”

Nguyễn Tinh Vãn cười nói:

“Chị đến thăm em.”

Tạp chí Thành Quang.

Nhân viên phụ trách vận chuyển trang sức đến dạ tiệc từ thiện vừa rời đi, Ôn Thiển liền từ góc khuất bước ra, gọi một cuộc điện thoại:

“Bọn họ đã đi rồi.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông: “Biết rồi.”

Ôn Thiển lại nói:

“Nhớ kỹ những gì tôi đã nói với anh, nhất định phải xử lý trước khi vào phòng triển lãm trang sức, nếu không sẽ dễ bị phát hiện.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói:

“Tiểu Thiển, em thật sự muốn làm vậy sao?”

Câu nói này như chạm đến công tắc trong lòng Ôn Thiển, cô ta cười châm biếm:

“Anh nghĩ em muốn làm vậy sao? Ba năm trước trong cuộc thi thiết kế, em đã bỏ ra toàn bộ nỗ lực, vậy mà tại sao em chỉ nhận được giải nhì? Đáng lẽ phải là em đi Paris, cuối cùng em chỉ nhặt những thứ cô ta không cần.”

Nói rồi, cô ta hít một hơi:

“Em chỉ muốn loại bỏ những người cản đường em, có gì sai chứ? Không có cô ta, ước mơ và hoài bão của em mới có thể thực hiện, em không muốn tiếp tục những ngày bị người khác khinh thường nữa. Anh Tạ, anh sẽ giúp em chứ?”

“Tiểu Thiển, nếu chuyện này bị phát hiện, anh sẽ chịu trách nhiệm, không liên lụy đến em.”

Ôn Thiển nói:

“Anh Tạ, anh cứ làm theo những gì em nói, sẽ không bị phát hiện đâu.”

Sau khi cúp máy, Ôn Thiển siết chặt nắm tay, quay người rời đi.

Lần này, cô ta nhất định sẽ khiến Nguyễn Tinh Vãn hoàn toàn biến khỏi giới thiết kế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play