"Nhờ có người bạn học đó, giờ thì ai cũng biết Lý Ngang là loại người gì rồi. Nghe nói Lý Ngang còn đến đó để bàn chuyện hợp tác, nhưng sau vụ này thì chắc chắn là hợp tác đổ bể rồi, bị sa thải là chuyện chắc chắn."
"Cặp đôi khốn nạn này chiều nay còn huênh hoang trước mặt tớ, không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy. Ai nghe chuyện này mà không nói họ đáng đời chứ!"
Bùi Sam Sam cảm thấy hả hê, sau khi kể một hồi, cô đột nhiên nói:
"Đúng rồi, Tinh Tinh, tớ còn nghe nói cái tên khốn... chủ tịch nhà cậu cũng có mặt ở hiện trường."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô nghiêm túc đính chính: "Anh ấy với mình không phải là người một nhà."
"Ai ya, hai người đang sống chung mà, anh ấy lại là bố của đứa con trong bụng cậu, cũng như nhau thôi mà."
Bùi Sam Sam nói thêm
"Tinh Tinh, cậu nghĩ có khi nào tất cả chuyện này đều do chủ tịch đứng sau sắp xếp không?" .
||||| Truyện đề cử:
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Chắc là không đâu, gần đây anh ấy rất bận, hầu như nửa đêm mới về, làm gì có thời gian mà làm mấy chuyện này. Hơn nữa, anh ấy cũng không có lý do để làm vậy."
Nghe cô nói vậy, Bùi Sam Sam càng thêm hứng thú:
"Sao lại không có lý do? Cặp đôi khốn nạn đó suốt ngày nói xấu cậu, toàn những lời không ra gì. Có khi chủ tịch biết chuyện, giận dữ vì hồng nhan mà khiến cặp đôi đó thân bại danh liệt bị mọi người phỉ nhổ! Quá là ngầu luôn!"
Nguyễn Tinh Vãn: "? "
Cô có phải đi nhầm phim trường rồi không?
Bùi Sam Sam lại nói:
"Haha, không chịu nổi nữa rồi, giờ có nhiều người hỏi mình về cặp đôi đó lắm, Tinh Tinh mình không nói chuyện với cậu nữa, cậu thay mình cảm ơn chủ tịch nhé."
Chưa để Nguyễn Tinh Vãn nói gì, cô đã cúp máy.
"......"
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, lấy quần áo đi vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, lúc đang sấy tóc, lời của Bùi Sam Sam cứ vang lên trong tai cô.
Chu Từ Thâm thực sự biết chuyện này, còn gọi điện mắng cô, nhưng nhiều nhất anh ấy chỉ là ngăn Lý Ngang không để tin tức lan đến Chu gia.
Chắc không đến mức phải đi một vòng lớn như vậy, chỉ để giúp cô trút giận, sao nghĩ cũng thấy không thể nào.
Sau khi sấy khô tóc, Nguyễn Tinh Vãn định xuống lầu hâm nóng một ly sữa. Nhưng khi cô vừa xuống đến lầu, đã thấy đèn trong phòng khách đang bật.
Chu Từ Thâm không biết đã về từ lúc nào, ngồi tựa vào ghế sofa, đôi mắt khép hờ, trông như đang ngủ.
Nguyễn Tinh Vãn do dự bước lại gần, giọng nói rất nhẹ:
"Chu tổng?"
Chu Từ Thâm từ từ mở mắt, nhìn cô một cách thản nhiên:
"Chuyện gì."
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi định hâm nóng sữa, Chu tổng có uống không?"
"Không uống."
"Ồ."
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy biểu cảm của Chu Từ Thâm dường như không muốn nói chuyện với cô, nên cũng không muốn nhiệt tình mà bị lạnh nhạt, quay người đi vào bếp.
Cô mở tủ lạnh, rồi lại quay đầu nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên sofa, thấy anh không có ý định rời đi, không khỏi bĩu môi, hâm nóng thêm một ly sữa.
Chu Từ Thâm cái gã đàn ông này, lúc thì nói thế này, lúc thì nói thế khác, tốt nhất là cô nên chuẩn bị sẵn sàng.
Mười phút sau, Chu Từ Thâm nhìn ly sữa đưa đến trước mặt mình, lông mày hơi nhíu lại:
"Chẳng phải đã nói là không uống sao."
Nguyễn Tinh Vãn chớp chớp mắt:
"A? Thật sao, sao tôi lại nghe thành Chu tổng muốn uống nhỉ? "
Chu Từ Thâm: "......................"