“Không phải anh luôn hỏi tôi lần này rốt cuộc là muốn gì sao, Chu Từ Thâm, tôi mang thai rồi, tôi phải tính toán cho tương lai của đứa con trong bụng. Tôi muốn đứng tên một nửa tài sản, cổ phần Chu thị cũng................................”

Chu Từ Thâm hung hăng hất cô ra:

"Đủ rồi!"

Nguyễn Tinh Vãn biết anh không tin, nên lấy giấy khám thai từ trong túi xách ra đưa cho anh.

Đúng như dự đoán, Chu Từ Thâm không thèm liếc mắt lấy một cái, trực tiếp xé nát:

"Lý do như này, cô rốt cuộc muốn dùng bao nhiêu lần mới đủ? Nguyễn Tinh Vãn, hay là cô cho rằng tôi thực sự ngu ngốc đến vậy, sẽ bị cô lừa đến lần thứ hai?"

Nguyễn Tinh Vãn nhìn những mảnh vụn rải rác trên mặt đất, lộ ra một nụ cười:

"Nhanh như vậy đã bị anh nhìn thấu rồi, có vẻ như lần sau tôi sẽ phải sử dụng một cách tiếp cận khác vậy."

"Không có lần sau."

Chu Từ Thâm đứng dậy, thấp giọng nói:

"Chín giờ sáng mai, cục dân chính, lần này tôi không muốn cô lấy bất kì lý do gì nữa."

Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, mãi đến khi Chu Từ Thâm bước ra khỏi phòng bao, cô mới cúi xuống, chậm rãi nhặt tờ giấy trên mặt đất lên.

Kết hôn ba năm, cô cũng không thể nói là không thu hoạch được gì, ít nhất cô hiểu rất rõ Chu Từ Thâm.

Hiểu rõ...................mang thai là một đề tài cấm kị đối với anh.

Nếu có ai chạm vào nó, nó sẽ nổ tung.

Ngoài cửa phòng riêng.

Mười phút đã trôi qua, Bùi Sam Sam lo lắng như kiến ​​​bò trên chảo nóng, nhưng quản lý bên cạnh lại đề phòng cô như kẻ trộm vậy, khóa chặt cửa không cho cô vào.

Bùi Sam Sam nhìn thời gian, lúc đang định gọi cảnh sát, thì cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, Chu Từ Thâm vẻ mặt lạnh lùng từ trong bước ra, toàn thân tỏa ra khí lạnh, sải bước chân dài dời đi.

Bây giờ không chỉ là cô, mà cả quản lý cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Sau khi Chu Từ Thâm rời đi không lâu, Nguyễn Tinh Vãn cũng đi ra. Bùi Sam Sam cuối cùng cũng thở phào một hơi:

"Tinh Tinh, có chuyện gì vậy? Đồ chó má đó... Chu Từ Thâm tại sao lại ở trong đó?"

“Về rồi mình sẽ nói cho cậu biết.”

Nguyễn Tinh Vãn lại nhìn về phía quản lý:

“Em trai tôi đâu?”

Quản lý nói: “Cô Nguyễn, mời đi cùng tôi.”

..............................

Sau khi xảy ra chuyện, Nguyễn Thầm vẫn luôn bị nhốt trong phòng kho của Hoàng Hôn, không ồn ào cũng không náo loạn.

Mãi đến khi có tiếng mở cửa, cậu mới đứng dậy, không ngờ lại nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn đang đứng ở cửa.

Cậu ta nhíu mày nói: "Sao chị lại ở đây?"

Bùi Sam Sam ở phía sau Nguyễn Tinh Vãn tiến lên phía trước, hít một hơi khí lạnh:

"Bảo bối tiểu Thầm của chị, sao em lại bị thương thành dáng vẻ này? Chẳng lẽ là tên đàn ông chó má kia đánh em sao?"

Nguyễn Thầm xoay mặt đi, không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu ta, nói Chu Từ Thâm bị Nguyễn Thầm đánh, chẳng thà nói rằng Nguyễn Thầm muốn đánh Chu Từ Thâm, lại bị vệ sĩ của anh đánh cho một trận.

Vết thương trên mặt Nguyễn Thầm nhiều gấp mấy lần Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng nói: “Tiểu Thầm, chúng ta đi thôi.”

Trước khi đi, Nguyễn Thầm vào phòng thay đồ thu dọn đồ đạc của bản thân, sau đó lại đi tìm quản lí.

Nghe được cậu muốn xin nghỉ việc, người quản lí mặc dù có chút bất ngờ, nhưng lại cảm thấy có lí.

Tối nay giằng co một hồi lâu như vậy, anh ta cơ bản đã hiểu ra mối quan hệ hỗn loạn giữa bọn họ, Trước đây không biết Nguyễn Thầm là em trai của vợ Chu tổng, bây giờ biết rồi, sao dám giữ cậu ta ở lại Hoàng Hôn làm việc, làm như vậy chẳng khác nào mang thể diện của Chu thị đặt trên mặt đất rồi dẫm đạp sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play