Bọn họ có thể nhận tro cốt của ông ta về, tìm nghĩa trang an táng, đã xem như là dùng hết trách nhiệm cuối cùng rồi.
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, sau khi nhìn bia mộ của Nguyễn Quân rất lâu, mới từ tốn nói: "Tiểu Thầm, chúng ta đi thôi."
Cho dù trong quá khứ Nguyễn Quân đã làm quá nhiều chuyện khiến người khác không thể tha thứ, đều đã kết thúc ở đây rồi.
Cô cuối cùng cũng được giải thoát.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm về nhà cũ, thu xếp đồ Nguyễn Quân để lại.
Căn nhà này là khu dân cư kiểu cũ, khu vực không tốt, không có gì đáng tiền cả, có điều dựa theo tính cách của Nguyễn Quân, hẳn là sẽ tìm mọi cách gán nợ căn nhà này để lấy tiền trả nợ, nhưng không biết vì sao, ông ta hình như chưa bao giờ có ý định đánh chủ ý tới căn nhà này.
Nguyễn Quân hẳn là rất lâu rồi chưa về nhà, căn phòng phủ một lớp bụi rất dày.
Sau khi tiến vào, Nguyễn Thầm dùng tay phẩy phẩy, sau đó nói với Nguyễn Tinh Vãn: "Chị ra ngoài đợi đi, trong này nhiều bụi bặm quá."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: " Được."
Nguyễn Thầm tìm một cái thùng giấy, đặt đồ của Nguyễn Quân vào bên trong.
Nguyễn Tinh Vãn đứng trên ban công, nhìn nơi cô đã lớn lên, trong lòng có cảm giác nói không lên lời.
Hình như từ lúc có ký ức đến giờ, Nguyễn Quân vẫn luôn mang dáng vẻ vô lại như vậy, chỉ là lúc cô còn nhỏ ông ta còn chưa dính tới cờ bạc, tuy mê uống rượu, ghi nợ, nhưng đôi khi vẫn nhớ tới mình còn có một đôi trai gái, thề phải thay đổi triệt để.
Nhưng thường thường cũng chỉ kiên trì được hai ngày, là lại bắt đầu phạm lỗi.
Càng đến sau này, ông ta càng thêm tệ hại.
Đang lúc Nguyễn Tinh Vãn đang nghĩ ngợi đến xuất thần, Nguyễn Thầm lôi từ trong phòng Nguyễn Quân ra một cái hòm da khóa kiểu dáng cũ kỹ, nhìn dấu vết, hẳn là đã rất nhiều năm rồi chưa mở ra. Nguyễn Tinh Vãn thấy Nguyễn Thầm đi tìm đồ cạy ra, hỏi: "Muốn mở ra à?"
Nguyễn Thầm vừa tìm vừa nói: "Trước đây em thấy ông ta mở ra một lần, bên trong chắc là có đồ gì đó vô cùng quan trọng." Nguyễn Tinh Vãn há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Thực ra cô cũng muốn nhìn xem bên trong có gì.
Có điều cô đoán, chắc là đồ gì đó liên quan đến mẹ cô.
Lúc sinh Nguyễn Thầm mẹ cô bị khó sinh mất, trong nhà không có ảnh của bà ấy, không chỉ là Nguyễn Tinh Vãn quên mất dáng vẻ của bà ấy, Nguyễn Thầm cũng chưa từng gặp bà.
Rất nhanh, hòm khóa đã bị cạy ra.
Sau khi tro bụi phả ra, Nguyễn Tinh Vãn nhìn rõ đồ bên trong.
Mấy tấm ảnh ố vàng, một quyển nhật ký, cùng một một cái đồng hồ quả quýt.
Nguyễn Thầm cầm lấy ảnh, bên trên là ảnh chụp chung của một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông, chẳng qua trên mặt người đàn ông bị rạch nát, không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Song nhìn từ thân hình và cách ăn mặc, rất rõ ràng không phải là Nguyễn Quân.
Tấm ảnh thứ hai, là bức ảnh của một nhà ba người, vẫn là người phụ nữ kia và người đàn ông bị rạch mặt, chỉ là có một cô bé ngồi giữa.
Nguyễn Thầm tiếp tục lật, những tấm ảnh về sau cũng thế.
Nguyễn Tinh Vãn cầm quyển nhật ký kia lên, không chú ý tới Nguyễn Thầm hơi dừng lại, quyển nhật ký này từ cách kể chuyện nhìn ra là của Nguyễn Quân, bên trên ghi lại toàn bộ quá trình ông ta thích một nữ sinh, chẳng qua không nói cụ thể thân phận của nữ sinh kia, đại khái chính là tâm tình biến hóa mỗi khi nhìn thấy cô ấy.
Nhật ký đến lúc cô gái kia kết hôn thì kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT